Hai cô gái đang đánh nhau, một người đã móc con ngươi của người kia ra.
Là Đường Lưu Ly, không cam tâm bị Tô Thính Thuyết cào mặt, kích động đã móc luôn một con ngươi của Tô Thính Tuyết.
Nói thật, nếu không phải là trên người Đường Lưu Ly còn đang mặc áo bệnh nhân, bác sĩ thật sự không nhìn ra được rốt cuộc người bị móc con ngươi ra là ai nữa!
Bác sĩ gọi điện báo cảnh sát, đứng đơ ở cửa do dự một hồi lâu, sợ hai người đó làm anh ta bị thương, không dám xông lên phía trước can ngăn.
Trước mắt Tô Thính Tuyết đen kịt, một thứ gì đó tròn tròn lăn từ trong mắt cô ta ra.
Đó chính là… mắt của cô ta!
Là mắt của cô ta!
Tô Thính Tuyết sắp phát điên rồi, bất chấp tất cả bổ nhào lên liều mạng với Đường Lưu Ly. Đường Lưu Ly cũng không phải hạng vừa, vốn dĩ cô ta đã xem Tô Thính Tuyết như vật thế mạng, lúc này thấy Tô Thính Tuyết còn dám xông lên cào cô ta, vừa giơ tay là tấn công về phía con mắt còn lại.
Nếu không phải may mà có Đường Linh Lung đang ở gần bệnh viện vội vàng chạy tới thì Đường Lưu Ly chắc chắn đã móc nốt con ngươi kia của Tô Thính Tuyết rồi!
Chính vào thời khắc Đường Linh Lung xông tới kéo Đường Lưu Ly ra, bác sĩ cuối cùng cũng động đậy. Anh ta cầm hai ống tiêm, một trái một phải, chọc vào tay của hai người.