Phu nhân Hoa Nguyệt thu cuộn giấy da dê lại, vội vàng nói tự chăm sóc bản thân cho tốt rồi quay người tan biến khỏi mảnh đất hoang tàn khô cằn đó.
Đậu Đậu nhìn chằm chằm về hướng phu nhân Hoa Nguyệt rời đi một lúc, rồi cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngủ một giấc như vậy đến tận giữa trưa, lão già mất nết dẫn hai đứa bé đói bụng đang oa oa kêu tới đập cửa.
Đậu Đậu buồn bực trở mình, đạp Yêu Nghiệt một cái, quát hắn, “Anh đi cho con ăn đi!”
Yêu Nghiệt đành ngồi dậy mặc quần áo, đường hoàng đi ra khỏi phòng ngủ, “Đừng gào nữa, đồ đệ của ông vẫn còn chưa ngủ dậy!”
Lão già mất nết, “... Tại sao nó còn chưa dậy hả? Trưa trờ trưa trật ra rồi, mặt trời đã soi vào mông rồi kia kìa!”
Mặt Yêu Nghiệt đen lại, mặc dù lão già mất nết là sư phụ của vợ hắn, nhưng ông ấy cũng không thể nói chuyện không để ý như vậy được chứ? Mặt trời đã soi vào mông rồi? Hắn ngược lại muốn xem cái mặt trời nào dám soi vào mông vợ hắn!
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh, lão già mất nết không nhịn được rùng mình một cái, “Tại sao nó còn chưa dậy hả, đã trưa trờ trưa trật ra rồi, mặt trời đã…”
Hiển nhiên ông ấy không hề ý thức được là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà có người ý thức được rồi, trước khi ông ấy chưa nói ra, nó đã nhanh trí dứt khóat hô lên, “Ông ơi!”
Biển Biển ngắt lời lão già mất nết, giọng nói non nớt nghiêm chỉnh, “Cháu đói rồi, người đừng nói mấy lời thừa thãi nữa được không?”
Biển Biển nói như vậy, Viên Viên cũng lập tức phụ họa theo, “Đúng nhắm, Viên Viên đói dồi!”
Mặt lão già mất nết đỏ lên, “Được! Vậy không nói nữa, ông không nói nữa.”
Xong rồi liền nói, “Trưa thế này rồi mà còn chưa dậy, con cái đã đói thế này rồi! Mau đi làm cái gì cho bọn trẻ ăn đi.”
Yêu Nghiệt không nói gì, lấy bốn linh quả ra khỏi ống tay áo, đưa cho mỗi đứa hai quả, rồi quay đầu đi về phòng ngủ tiếp.
Nếu không phải là nể tình con trai hắn thông minh y như cha nó thì hôm nay hắn nhất định sẽ cho Vân Tung đẹp mặt.
Cho nên, khụ, Vân Tung phải vui mừng vì ông ấy đã dạy ra một người đồ đệ tốt, mà đồ đệ tốt của ông ấy lại sinh ra một đứa con trai thông minh.
Thế nhưng Vân Tung không vui mừng nổi biết không hả?
Cho đến tận bây giờ ông ấy vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì nữa...
Bữa trưa của hai đứa bé được giải quyết như vậy, Đậu Đậu nhịn đói một bữa, buổi tối vẫn kéo Tiểu Bạch qua đây làm cu li như cũ.
Tiểu Bạch nói mấy hôm Susan nhập viện Tô Thành Minh đều ở trong viện, Lý Trí cứ có thời gian là sẽ qua. Susan coi như không nhìn thấy sự đọ sức giữa hai người đàn ông, vốn dĩ cũng không có bệnh nặng gì cả, dưỡng bệnh vài hôm rồi quay về.
Bây giờ Susan đã xuất viện được khoảng chục ngày rồi, không biết có phải là do Tô Thính Tuyết hay không mà hình như bà ấy đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng với Tô Thành Minh.
Đối với chuyện này, Đậu Đậu lắc đầu, “Xem ra nhân duyên giữa Tô Thành Minh và mẹ cô đã hoàn toàn bị Trịnh Kiều hủy rồi.”
Tiểu Bạch không hiểu, Đậu Đậu thở dài, “Phụ nữ chính là phức tạp như vậy đấy. Có lúc rất khoan dung, nhưng có lúc lại rất hẹp hòi. Bà ấy rất khoan dung, khoan dung tới nỗi có thể tha thứ cho sự không chung thủy của Tô Thành Minh. Bởi vì bà ấy biết không phải ông ta cố ý. Nhưng bà ấy lại rất hẹp hòi, bà ấy không thể nào chịu đựng được chuyện Tô Thành Minh bộc lộ tình cha với Tô Thính Tuyết.”
“Tại sao?” Tiểu Bạch rất không hiểu, “Rõ ràng không chung thủy mới là vấn đề lớn nhất cơ mà!”