Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1254: Không đến hai tháng nữa, cô có thể gọi lý trí là ba rồi (2)



Đậu Đậu, “...”

Cô không muốn nói chuyện, cô muốn yên tĩnh.

Cái gì gọi là dạo này cô càng ngày càng lười? Cô trước nay vẫn luôn rất lười biết không hả? Cô cũng muốn chịu khó, nhưng cũng phải được Lão Cửu nhà cô đồng ý đã ok?

Cô chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng biểu thị, “Con sẽ cố gắng hết sức, ha ha ha, con sẽ cố gắng hết sức.”

Đối phó với lời càm ràm của lão già mất nết, chỉ có hai cách là có hiệu quả nhất, thứ nhất, nghẹn chết ông ấy, thứ hai qua loa với ông ấy.

Quả nhiên lão già mất nết lập tức tin cô luôn.

Tên Ngốc hiếm khi nghe hiểu mà nín cười từ đầu đến cuối, cậu ta vừa gắp thịt cho Viên Viên vừa chuyển chủ đề, “Đại hội giao lưu bắt yêu đã chuẩn bị thế nào rồi ạ? Đợi đã, năm nay tiểu sư thúc không có cách nào đi ứng chiến được, chắc là sẽ rất khác những năm trước nhỉ?”

Tên Ngốc vẫn chưa biết cách giải quyết mà Yêu Nghiệt đưa ra, cậu ta vô cùng lo lắng, “Nếu như con nhớ không nhầm thì lần nào sư thái Bạch Chỉ cũng qua đây đưa chiến thư, đều nói là nếu như núi Đạo Vương thua thì phải đồng ý với điều kiện gì đó của bà ấy đúng không ạ? Lần này phải làm thế nào đây?”

Đậu Đậu, “... Ai nói tôi không chiến mà bại hả? Tôi chiến!”

Tên Ngốc, “Dạ?”

“Mặc dù có chiến rồi cũng bại, nhưng hoàn toàn khác với việc không có ai ứng chiến.”

“... Có ý gì?”

“Người sư thái Bạch Chỉ gửi chiến thư là Kim Đậu Đậu, tôi cũng tên như thế! Chứng minh thư của tôi có thể chứng minh điều này!”

Tên Ngốc kinh ngạc, “Cho nên sư thúc muốn đi ứng chiến à? Đánh với sư thái Bạch Chỉ ạ? Người… người có thể thắng được không...”

“Tôi không thể thắng, nhưng tôi có thể thua!”

“Nhưng mà thua rồi sẽ rất mất mặt, huống hồ còn phải cắt đất để bồi thường nữa. Ai biết sư thái Bạch Chỉ tuổi mãn kinh đó có đưa ra cái yêu cầu táng tận lương tâm gì không.”

Lúc Tên Ngốc nói chuyện Đậu Đậu luôn ra hiệu với cậu ta, nhưng mắt cô sắp co giật rồi mà Tên Ngốc vẫn không thể nhận được sóng điện não của cô. Cậu ta ngốc đến hết thuốc chữa rồi, dám bôi nhọ sư thái Bạch Chỉ.

Còn nói cái gì mà mãn kinh? Không nhìn thấy mặt lão già mất nết đã đen sì rồi à?

Khụ, Tên Ngốc thật sự không nhìn thấy. Cho dù cậu ta có nhìn thấy cũng sẽ không liên tưởng được đến phương diện đó! Trong đầu cậu ta không có cái suy nghĩ ấy ok!

Sư phụ già mất nết đập bàn, “Nói cái gì thế hả? Có chút giáo dưỡng nào không! Sư phụ cậu bình thường dạy cậu như vậy à?”

Tên Ngốc bất ngờ bị quát, ngẩn tò te ra, “Con… con làm sao ạ? Con nói sai cái gì ạ?”

Đậu Đậu không nhịn được, thêm mắm thêm muối: “Không, cậu không sai, cậu không nói sai gì cả.”

Tên Ngốc lập tức mạnh lên, “Vậy tại sao sư tổ còn…”

“Tiểu Quách Đông! Cậu vẫn cảm thấy mình có lý phải không hả? Tại sao cậu có thể tùy tiện nói sư thái Bạch Chỉ tuổi mãn kinh chứ?”

Tên Ngốc ngẩn ra, “Dạ, sư tổ nói đúng, thật ra thì tính toán cẩn thận một chút, với tuổi tác của sư thái Bạch Chỉ, quả thật không phải là tuổi mãn kinh.”

Sắc mặt lão già mất nết dễ coi hơn chút, đến Đậu Đậu cũng cảm thấy Tên Ngốc hiếm khi hiểu chuyện như vậy.

Nhưng mà Tên Ngốc nói xong câu này, lại cẩn thận mở miệng thăm dò, “Nếu không phải tuổi mãn kinh, vậy... tuổi tro tàn? Tuổi hóa thạch? Sư tổ, con thật sự không nghĩ ra được, vẫn mong sư tổ chỉ bảo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.