Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1257: Cậu không phải là ma à? cậu không tự biết đi sao? (1)



Đậu Đậu nhớ tới mùi vị quả thánh nữ, theo bản năng nuốt nước bọt một cái rồi gật đầu như gà con mổ thóc, “Muốn!”

Thượng Quan Lăng Mạch cong môi lấy cái hộp ở ghế phụ đưa qua, nhưng ánh mắt dưới kính râm lại loé lên: Ăn đi, ăn nhiều một chút.

Đậu Đậu giơ tay nhận lấy cái hộp Thượng Quan Lăng Mạch đưa tới, sau khi mở ra, bên trong có sáu quả màu xanh, trơn bóng, thơm ngon, giống như ngọc thạch thượng hạng, xếp hàng chỉnh tề ở trong hộp.

“Mẹ ơi! Thơm quá, Viên Viên muốn măm, Viên Viên muốn măm!”

Đứa nhóc vốn dĩ đang ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau chơi đồ chơi với anh, Đậu Đậu vừa mở hộp ra, nó lập tức ném đồ chơi bò qua cái khe ghế giữa Yêu Nghiệt và Đậu Đậu.

Nhìn thấy thứ trong hộp là trứng gà cứng xanh xanh đó, nó lập tức lại thất vọng bò trở về.

Cái trứng gà xanh đó rất cứng, không thể ăn, nó biết mà.

Đậu Đậu nhìn nhóc con trắng trẻo mũm mĩm bò trong xe, không nhịn được giơ tay lên nhéo cái má bầu bĩnh của nó.

Viên Viên không có gì ăn rất buồn bực, nghiêng đầu đi, “Hừ.”

Đậu Đậu, “... Được rồi, cho con một quả.”

“Đợi đã. Em hỏi Thượng Quan Lăng Mạch trước xem thứ này có thể cho trẻ con ăn không đã.”

Thượng Quan Lăng Mạch ngẩn ra một chút, nghĩ đến cái gì, hỏi, “Viên Viên có Nhiễu Lan Đằng không?”

Đậu Đậu gật đầu, “Có.”

“Là sinh ra đã có rồi à?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Không có gì, có thể ăn được.”

Thượng Quan Lăng Mạch nói xong cảm thấy lời của mình có chỗ sơ hở, nhanh chóng bổ sung, “Chỉ có điều vật này là cho thánh nữ ăn để áp chế ma lực kéo dài thời gian thành ma, con gái em vốn dĩ chính là ma, em chắc chắn muốn áp chế ma lực của nó à?”

Mau nói là chắc chắn đi cái đồ ngu ngốc này!

Quả thánh nữ này ở Ma tộc vô cùng quý giá, Ma quân quy định chỉ có thể cho thánh nữ ăn, nhưng mà sự thật là… chỉ cần là ma ăn thì đều có lợi!

Dường như nghe thấy tiếng gào thét trong lòng Thượng Quan Lăng Mạch, Đậu Đậu gật đầu, “Em chắc chắn.”

Nói xong cô đưa một quả trứng gà xanh cho Viên Viên, “Ngoan, ăn đi, cắn cẩn thận nhé! Còn nữa, không được tham lam, chỉ có thể nghĩ đến một vị trong đầu thôi.”

Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận cầm lấy quả trứng gà xanh, “Mẹ ơi, viên đá này thật sự có thể ăn được à?”

“Ừ, có thể ăn được.”

Đậu Đậu vừa dứt lời, Viên Viên đã ngoàm một cái cắn một miếng to. Cái miệng nhỏ phình ra, chỉ một lát đã nuốt xuống.

Sau đó nó liếc thấy Biển Biển ở bên cạnh đang trừng mắt ngẩn ra, nó chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, giơ tay ra đưa qua.

Đậu Đậu liếc thấy nó đưa quả trứng gà xanh đã cắn một miếng định nhét vào trong miệng Biển Biển, cô vội vàng mở miệng ngăn lại, “Này, không được cho anh con ăn.”

“Tạo sao ạ? Cái đá này rất nhon.”

Đậu Đậu, “... Anh con không cắn được.”

Viên Viên rõ ràng không tin lời cô, nó giơ cái viên đá đã cắn một nửa bắt Biển Biển ăn.

Mặt Biển Biển sầm lại, bày ra khí thế anh cả, “Bỏ ra, anh không ăn!”

Viên Viên, “... Không ăn thì không ăn, dữ như vậy làm gì.”

Sau đó nó âm thầm nghĩ, nếu không phải nể tình bình thường anh nhường linh quả cho bổn cô nương ăn, bổn cô nương mới không chia cho anh đâu!

Rồi sau đó nó há mồm ra ngoàm một miếng, một nửa còn lại cũng hết luôn.

Đậu Đậu lắc đầu, nhón lấy một quả cho vào trong miệng nhai, số còn lại đều giao cho Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt nhận lấy hộp, xoa đầu Đậu Đậu, “Ngoan, có giác ngộ.”

Đậu Đậu, “... Ha ha.”

Sớm biết hắn đắc ý như vậy cô đã không giao cho hắn bảo quản rồi!

Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, phản ứng đầu tiên đã bán đứng cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.