Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1267: Đủ uy vũ! đủ thô bạo! (1)



Lời nói phét này của sư thái Bạch Chỉ đúng là được mà! Cái gì gọi là cô thắng cũng không dễ dàng như vậy?

Cô thắng bà ấy từ trước đến nay rất dễ dàng biết không hả?

Cho xin đi bà lão à, giả vờ không cần phải giả vờ đến như vậy chứ! Quần chúng cắn hạt dưa ở đây đều là người hiểu rõ tình hình biết không hả? Nói lời này mà không cảm thấy xấu hổ à?

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, khẽ mỉm cười, rất vô hại nói: “Ồ? Thật sự như vậy sao? Sư thái đấu với con… với chị Đậu Đậu cùng tên với con đó thật sự ngang sức ngang tài như vậy à?”

“Đương nhiên rồi!”

Sư thái Bạch Chỉ mặt không đỏ thở không gấp, nghĩ dù sao cô gái này cũng không biết tình hình thật như thế nào, không phải là có thể ung dung giả bộ à.

Bà ấy tin tưởng các đồ đệ của bà ấy sẽ không vạch trần bà, đệ tử của núi Đạo Vương và chùa Chân Vũ không dám vạch trần!

Bà ấy cứ cậy già lên mặt đấy thì làm sao? Năm đó Kim Đậu Đậu đã cướp Thiên Vấn của bà rồi, bây giờ còn không cho bà ấy hợp tình hợp lý giả vờ tí à? Bà cứ giả vờ đấy! Cứ giả vờ đấy!

Đang lúc sư thái Bạch Chỉ hợp tình hợp lý giả vờ đợi nhóc con đối diện cúi đầu sát đất thì con nhóc con đột nhiên bật cười.

“Sư thái, tại sao phiên bản con nghe được với phiên bản người nói lại khác nhau một trời một vực như vậy thế?”

“Cô nghe ai nói?” Sư thái Bạch Chỉ lập tức phản bác, “Bất luận là ai, đều sẽ không có ai hiểu tình hình bằng người trong cuộc ta đây được!”

“Ồ? Vậy sao? Thế Kim Đậu Đậu thì sao?”

Sư thái Bạch Chỉ đột nhiên bị nghẹn, kịch liệt ho khan hai tiếng, gương mặt già đỏ bừng lên, “Cô nói cái gì? Kim Đậu Đậu nói cho cô biết à?”

“Vâng... người cũng nói rồi, không có ai hiểu tình hình bằng người trong cuộc cả. Vậy bây giờ hai người trong cuộc nói lại khác nhau một trời một vực như vậy, người nói nhóc con con đây rốt cuộc nên tin ai?”

“Đương nhiên là tin ta rồi! Kim Đậu Đậu tính tình nham hiểm xảo trá, thích nhất là lừa gạt loại trẻ con như cô!”

Kim Đậu Đậu nghe thấy thế liền ha ha, “Ồ, hóa ra là như vậy ạ? Chị ấy nói chị ấy đã sớm thắng người đến phát chán rồi, nên bảo con ra sân tùy tiện thua để giữ cho người chút mặt mũi cũng là lừa gạt con à?”

Quần chúng cắn hạt dưa nghe thấy liền bật cười, nhao nhao thì thầm thảo luận, tổng kết lại một câu: Được lắm, đây đúng là lời của chị gái ở núi Đạo Vương sẽ nói!

Đủ uy vũ! Đủ thô bạo!

Sư thái Bạch Chỉ tưởng như sắp khóc rồi, “Vân Tung! Ông nghe xem đồ đệ của ông nói cái gì đi? Ông dạy dỗ nó như vậy đấy hả? Tôi đã sớm nói ông không biết dạy đồ đệ ông còn không tin!”

Vân Tung ha ha cười khan hai tiếng, không phát biểu ý kiến.

Nhưng lúc sư thái Bạch Chỉ sắp phát điên ông ấy lại ra sức xoa dịu, “Đúng đúng đúng, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi. Vậy bà còn đấu với con nhóc này nữa không? Chúng ta nói xong chính sự đã rồi bà hãy mắng tôi không biết dạy đồ đệ được không?”

“Đánh, sao lại không đánh!”

Lần này là Kim Đậu Đậu tự bỏ quyền, bà ấy thắng con nhóc này rồi, nhất định sẽ lấy Thiên Vấn lại!

Đợi đã, vấn đề đến rồi.

Kim Đậu Đậu một chốc một lát không trở lại đánh với bà ấy được, vậy thì cho dù bà ấy thắng con nhóc này rồi, ai đi lấy Thiên Vấn Kim Đậu Đậu đang cầm chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.