Cô ta nhất định phải vạch trần chuyện này trước mặt Lạc Lê!
Chuyện Đậu Đậu đã chết truyền ra ngoài rất mất mặt tạm thời không nói, quan trọng là sư thái Bạch Chỉ không giống như Bạch Linh, đã ngu ngốc còn không đáng yêu, bà ấy là một lão bà rất có đầu óc!
Nếu như bà ấy biết cô chết rồi, nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của Kim Đậu Đậu này!
Đến lúc đó bà ấy tra ra thân phận thật sự của cô, vậy ân tình trước đó cô đem Thiên Vấn ra bán đã hoàn toàn gặp quỷ rồi!
Đừng nói là bảo sư thái Bạch Chỉ bắt cổ trùng giúp cô, sư thái Bạch Chỉ không hạ trùng lên người cô đã là a di đà phật!
Nhưng Đậu Đậu không biết, cô vẫn còn đang ngủ trong Vân Các, đột nhiên có một loại dự cảm xấu, giật mình tỉnh giấc, nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra rốt cuộc chỗ nào sẽ xảy ra vấn đề nên lại cuộn chăn làm tổ trong lòng Yêu Nghiệt tiếp tục ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đại hội giao lưu bắt yêu chính thức bắt đầu.
Lạc Lê vẫn đến, hắn dẫn theo Lão A, Tiểu Đoan, Thượng Vân Tiêu, còn có Trương Nhược Nam nữa. Một đoàn người đông đúc đến kịp trước nghi thức mở màn, đẩy cửa lớn Đạo Vương quán của núi Đạo Vương ra.
Sân đấu ở Đạo Vương quán là một mặt đá bằng phẳng trên đỉnh núi, bây giờ đông nghịt người, trong ba tầng ngoài ba tầng, toàn là tu sĩ.
Có người của núi Đạo Vương, cũng có người của chùa Chân Vũ. Còn về núi Vân Đài.... núi Vân Đài đều là nữ tu, đều ngồi ở trên khán đài thảnh thơi nghỉ ngơi.
Trên khán đài lớn chỉ có ba người bọn họ nên vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Nếu các đồ đệ của bà ấy đã yếu đuối, vậy thì cho bọn họ ngồi chút thì sao chứ?
Vả lại, ông ấy làm cái chuyện tốt này đều là vì muốn tốt cho các đồ đệ của mình. Nhìn từng đứa một đi, rảnh rỗi ở phía dưới làm khán giả, còn ôm hồ ly không buông tay nữa chứ!
Tức chết ông! Đúng là tức chết ông!
Lão già mất nết càng nghĩ càng tức giận, đập cốc trà lên bàn, nước trà liền bắn ra ngoài.
Đạo trưởng Chân Vũ không rõ có chuyện gì, vừa định hỏi xem ông ấy làm sao, Bạch Chỉ bên kia đã chậm rãi lên tiếng, “Sao thế, sợ đồ đệ của ông thua à? Đúng là không biết nhiều năm như vậy ông dạy dỗ bọn chúng thế nào. Đàn ông không giống đàn ông, phụ nữ không giống phụ nữ!”
“Bà nói cái gì? Đàn ông không giống đàn ông? Phụ nữ không giống phụ nữ? Rõ ràng đồ đệ tôi nuôi đứa nào cũng đều là đàn ông thứ thiệt!”
Chỉ có điều, gần đây...
Đều tại Hồ vương! Đúng, đều tại Hồ vương! Nếu không các đồ đệ của ông ấy tuyệt đối sẽ không thiếu gái đến nỗi đi yêu quý động vật nhỏ như vậy!
“Khụ, khụ khụ khụ!”
Đậu Đậu suýt nữa nghẹn chết ngụm nước trà trong cổ họng, đồ đệ ông ấy nuôi ai ai cũng đều là đàn ông thứ thiệt?
Cô cũng thế hả?
“Ừ, ông nói lời này không sai. Đồ đệ ông nuôi... trước kia đúng là đứa nào cũng đều là đàn ông thứ thiệt, nhất là tiểu đồ đệ của ông. Trừ bộ dạng ra, cả người từ trên xuống dưới không có một chút dáng vẻ con gái nào cả. Bây giờ thì, chậc chậc, khó nói.”