Vì vậy cô bất lực nhìn Trương Nhược Nam một cái, giơ tay lên đưa cho cô ấy một cái bàn chà quần áo, “Này, tặng cho cô đấy, tôi xuống dưới xem đây, bái bai.”
Nói xong cô gật đầu với ba vị tam giác sắt bên kia coi như tạm biệt, sau đó bị Lão Cửu nhà cô dắt đi xuống. Để lại Trương Nhược Nam trừng mắt ngẩn ra với cái cái bàn chà quần áo huyền thiết trong tay.
Khối huyền thiết lớn như vậy, Đậu Đậu thật là giàu có!
Gả cho một con nam yêu thật là sảng khóai mà!
Khụ, đợi đã, tại sao một khối huyền thiết lớn như vậy lại bị luyện thành miếng chà quần áo thế này? Chẳng lẽ… là cho Đậu Đậu quỳ à?
Trương Nhược Nam ôm bàn chà quần áo nghĩ ngợi lung tung, nhưng sư thái Bạch Chỉ đã kinh ngạc rồi. Khối huyền thiết lớn như vậy, nếu như cho A Lê, có thể sửa được Liệp Yêu của hắn.
Mặc dù không biết tại sao lại mọc ra một người đàn ông còn dẫn theo hai đứa bé như vậy, nhưng huyền thiết mới là quan trọng nhất!
“Nhược Nam, nào nào nào, qua chỗ lão hủ đi.”
Không đợi sư thái Bạch Chỉ mở miệng, Chân Vũ đã động thủ trước… À, không, là vẫy tay.
Trương Nhược Nam liền ôm bàn chà quần áo đi qua, “Đạo trưởng, ngài tìm tôi à?”
“Đúng, tìm cô.”
Đạo trưởng Chân Vũ qua loa lấy lệ gật đầu một cái, mắt dán vào cái bàn chà quần áo.
Trương Nhược Nam nhìn thấy còn có gì không hiểu chứ, cô lập tức hào phóng nói, “Lát nữa tôi sẽ đưa miếng huyền thiết này cho Lão đại, có nó rồi, nhất định có thể sửa được Liệp Yêu!”
“À! Ý của ta cũng vậy! Nhưng chỉ cần một miếng nhỏ thôi, một miếng nhỏ là có thể sửa được rồi.”
Đạo trưởng Chân Vũ dùng tay ra hiệu ý là chỉ một ít, sư thái Bạch Chỉ nhìn một cái, lập tức đẩy ông ấy, “Người ta đã nói là đưa cho A Lê rồi, ông ở đây nói cái gì mà một miếng nhỏ chứ!”
Một miếng nhỏ làm sao mà đủ được? Chỗ còn lại có thể để cho Bạch Linh phòng thân nữa. Nếu như Bạch Linh gả cho A Lê, không thể không có một chút năng lực tự vệ nào đúng không?
Suy nghĩ của sư thái Bạch Chỉ rất rõ ràng, lão già mất nết vừa nghe thấy thế liền không vui, “Này, bà già bà nói cái gì đấy? Thiên vị cũng không phải cần thiên vị như vậy chứ!”
Sư thái Bạch Chỉ đỏ mặt, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Trương Nhược Nam, nhất thời rất xấu hổ, “Nhóc con, ta, ta không phải cái ý đó…”
“Không phải ý đó thì là ý gì?”
Lão già mất nết mạnh mẽ ngắt lời, lôi cái bàn chà quần áo trong tay Chân Vũ ra, “Nhược Nam, cất đồ đi, lúc nào Lạc Lê bằng lòng lấy con thì lúc đó chúng ta hãy đưa đồ cho hắn. Không thể ngốc nghếch tốt với người khác như vậy biết không hả? Uổng phí tâm sức của Đậu Đậu!”
Lão già mất nết nói lời lẽ chính nghĩa, nhưng tay cầm bàn chà quần áo lại siết chặt lại. Ôi chao, khối huyền thiết lớn như vậy. Nhóc con nói tặng người là tặng người, sao không biết cầm đến hiếu kính sư phụ hả? Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, uổng công thương nó hơn hai trăm năm mươi năm rồi!
Trong lòng ông vô cùng đau khổ, nhưng Bạch Chỉ và Chân Vũ lại ngơ ngác nhìn nhau ngẩn tò te ra, “Lạc Lê lấy Nhược Nam? Tình hình gì thế hả?”
Hai người kinh ngạc lên tiếng, lão già mất nết không nỡ trả lại bàn chà quần áo, “Còn có thể là tình hình gì chứ, tình hình trên mặt chữ thôi.”
“Tình hình trên mặt chữ? Nhược Nam, thật thế à?”
Đạo trưởng Chân Vũ tha thiết hỏi, Trương Nhược Nam lập tức đỏ bừng mặt lên. Thừa nhận cũng không đúng, không thừa nhận cũng không đúng.
Hồi đó cô tỏ tình nên đã tính hoàng lịch chọn ngày tốt hoàn mỹ tránh đại sư Vân Tung mà! Bây giờ thì hay rồi, ông ấy nói oang oang như vậy, Lão đại ở phía dưới chắc chắn nghe được rồi.
Nếu như cô tặng bàn chà quần áo cho hắn, hắn chắc chắn không cần.