Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1281: Trương nhược nam! cô rõ ràng chút, lạc lê là người đàn ông của tôi! (1)



Lạc Lê ừ một tiếng, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra xa một chút, lúc này vẻ mặt mới tự nhiên nói cũng không tệ lắm.

Lồng ngực Trương Nhược Nam khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cười xán lạn như cũ, “Lão Đại, vừa rồi Đậu Đậu cho tôi một khối huyền thiết, mặc dù hai chúng ta là anh em, nhưng thứ này quý giá như vậy, anh ra giá cao tôi sẽ cân nhắc bán cho anh một góc.”

Tâm tư Lạc Lê lay động, vừa định nói được thì một cánh tay đã khoác vào khuỷu tay hắn.

Bạch Linh không biết đi qua đây từ lúc nào, đứng ở bên cạnh hai người, vừa nghe Trương Nhược Nam nói như vậy bèn lập tức ra tay.

Cô ta khoác cánh tay Lạc Lê cười dịu dàng, đôi môi khẽ mở, gần như là trả lời thay Lạc Lê, “Muốn giá cao gì chứ? Nhược Nam, gần đây cô đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ! Hai người là anh em tốt, là anh em tốt thì đừng có nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm như vậy!”

Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ tình cảm, nhắc nhở Lạc Lê, hai người giờ đã không chỉ là anh em nữa rồi, cô ấy có tình cảm với anh!

Quả nhiên Lạc Lê ngẩn ra một chút, mặc dù động tác là hất tay Bạch Linh ra, nhưng vẻ mặt đã không phải là lộ vẻ xúc động nữa rồi.

Hắn nói, “Không cần đâu, thanh Liệp Yêu của tôi muốn sửa cũng không cần phải làm ngay. Cô kết thúc rồi thì đi về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn phải xem Tiểu Đoan. Còn cô nữa, cách xa tôi một chút, đừng để tôi phải nói lần thứ hai!”

Câu cuối cùng là Lạc Lê nói với Bạch Linh. Không dịu dàng như đối với Nhược Nam mà mang theo sự chán ghét và lạnh lùng không hề che giấu.

Bạch Linh cuối cùng cũng ý thức được sự lợi hại của Trương Nhược Nam, cô ta nghiến răng, hung hăng trợn mắt nhìn Trương Nhược Nam một cái.

Sau đó lúc Lạc Lê nhìn tới, cô ta lại tươi cười như hoa, kéo tay Trương Nhược Nam, nói, “Em đi xuống với Nhược Nam, anh làm việc của anh đi, bọn em không quấy rầy anh.”

Vừa rồi cô ta đã nghe thấy rồi, Trương Nhược Nam thích Lạc Lê! Cô ta phải tìm một cơ hội nói chuyện với Trương Nhược Nam, không phải đồ của mình thì đừng không biết tự lượng sức mà ngấp nghé!

Tay Bạch Linh nắm lấy Trương Nhược Nam dùng sức, móng tay dài hận không thể trực tiếp ghim vào trong thịt cô.

Trương Nhược Nam không nói tiếng nào, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Lê xoay đi chỗ khác, tròng lòng buồn bã chua xót.

So sánh với những thứ này, đau đớn trên tay có là cái gì chứ?

“Nhược Nam, đừng ngẩn ra nữa, tôi đi cùng cô.”

Bạch Linh nói rồi kéo Trương Nhược Nam đi, Trương Nhược Nam như bị điểm chỉ, nhắm mắt theo đuôi cô ta.

Bất tri bất giác, hai người đã đi tới sau núi. Ở đây không có ai cả, là một nơi tốt để tấn công...

Ít nhất ở trong mắt Bạch Linh là như vậy.

Vì vậy cô ta vừa đến sau núi liền hất tay Trương Nhược Nam ra, chỉ vào mũi Trương Nhược Nam, điệu bộ đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió, “Trương Nhược Nam! Uổng công tôi còn coi cô như bạn tốt! Cô giả heo ăn thịt hổ! Cô dám thích Lạc Lê!”

Trương Nhược Nam không nói gì, mặc cho Bạch Linh nhục mạ.

Bạch Linh mắng tới mắng lui không được đáp lại, cô ta đẩy Trương Nhược Nam một cái, tiếp tục, “Này! Trương Nhược Nam, tôi nói chuyện với cô cô không nghe thấy phải không hả? Được, tôi nói lại một lần nữa! Trương Nhược Nam! Cô rõ ràng chút, Lạc Lê là người đàn ông của tôi!”

“Anh ấy không phải.”

Trương Nhược Nam mở miệng. Đối diện với ánh mắt của Bạch Linh, lại nhắc lại một lần nữa, “Anh ấy không phải là người đàn ông của cô, từ trước đến nay đều không phải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.