“Thật buồn cười, một đứa bé mới hai ba tuổi, cùng lắm là mười ba mười bốn cân mà làm gãy xương chân? Cô muốn câu trai cũng quá đủ rồi đấy!”
Một tu sĩ nói thật, sau đó là một đám hùa theo.
“Đúng thế, một đứa con nít mà thôi, có nặng hơn thì cũng có thể nặng thế nào chứ? Ôi chao, các người không biết à, cô ta tên là Bạch Linh, cô ta thích Thiếu soái, bám dính lấy Thiếu soái, ở Đế Đô, phàm là người tin tức nhanh nhạy chút đều biết cô ta cả.”
“Ồ, như vậy à, chẳng trách vì muốn Thiếu soái đỡ cô ta mà vu tội cho cả một đứa bé.”
Các tu sĩ hóng chuyện thổn thức không ngừng, nhưng Bạch Linh đã khóc rồi, “Nó thật sự rất nặng!”
“Hừ!”
Đám tu sĩ hóng chuyện khịt mũi khinh bỉ, không tin Bạch Linh nói chút nào.
Vì vậy Bạch Linh chỉ có thể nằm ở chỗ đó, đau khổ nghẹn ngào.
Lão già mất nết trên khán đài đã bắt đầu cười rồi, “Ha ha ha, bà già, bà còn nói tôi không biết dạy đồ đệ à? Đồ đệ tôi dạy ra chí ít cũng biết xấu hổ ha ha ha, bà nhìn đồ đệ kia của bà đi, làm như chưa từng thấy đàn ông không bằng, nằm bò trên đất muốn sống muốn chết, sinh thời có thể nhìn thấy, tôi cũng thật sự được mở rộng tầm mắt mà.”
Bạch Chỉ hung tợn trừng lão già mất nết một cái, đợi hồi lâu cũng không thấy Lạc Lê tới đỡ, chỉ có thể kêu Bạch Thảo Bạch Tuyết đồ đệ của bà ấy đỡ cô ta trở lại.
Vừa rồi bà còn cảm thấy cô ta thông minh khéo léo, bây giờ cô ta đã bắt đầu ngu rồi!
Trước mặt nhiều người như vậy giả vờ sái chân để Lạc Lê đỡ, cô ta không phải là chỉ số thông minh offline thì là cái gì? Phí công bà còn hy vọng cao với cô ta nữa chứ!
Đối với chuyện này, đạo trưởng Chân Vũ chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, không phát biểu bất cứ bình luận nào.
Chuyện này không liên quan đến ông ấy, chỉ cần đồ đệ Lạc Lê của ông ấy thật sự không thích Bạch Linh thì vĩnh viễn không liên quan đến ông ấy.
Cuối cùng Bạch Linh được Bạch Thảo Bạch Tuyết đỡ trở về khán đài. Trước khi đi cô ta vẫn không cam lòng gào thét, “Đứa bé kia thật sự rất nặng!”
Nhưng trừ Bạch Thảo Bạch Tuyết đã kiểm tra qua cơ thể của cô ta ra, những tu sĩ hóng chuyện đều kiên định cho rằng tất cả những thứ này đều là Bạch Linh vì quyến rũ Thiếu soái mà giở thủ đoạn.
Căn bản là không có ai tin tưởng lời Bạch Linh nói cả.
Không không không, Tên Ngốc tin. Tên Ngốc hiếm có lần không hóng chuyện tràn đầy cảm xúc đối với chuyện này - Con trai nhà sư thúc vừa rồi quả thật rất nặng! Phải đến hai trăm bốn mươi cân! Đập nát một cái chân đó không phải là chuyện bình thường à!
Nhưng mà cậu ta sẽ không nói điểm này ra đâu. Bởi vì cậu ta cũng khó chịu với Bạch Linh rất lâu rồi. Nhìn cô ta bị Biển Biển đập nát một cái chân, lại bị sư thúc đạp nát một cái chân nữa, quả là quá hả lòng hả dạ!
Tên Ngốc liền bắt đầu hóng chuyện, hóng được một lúc ý thức được hình như cậu ta quên cái gì, vừa quay đầu lại đã thấy tên nhóc con trong lòng sư thúc hung dữ trừng cậu ta.
Oh... my god!
Cậu ta quên mất, vừa rồi cậu ta làm ngã anh vợ - Phụt phụt phụt, nói sai rồi, làm ngã tổ tông nhà sư thúc!
Chuyện này phải làm thế nào đây?
Tên Ngốc sụp đổ, xích lên có chút dè dặt, “Biển Biển, bây giờ anh xin lỗi vẫn chưa muộn chứ?”
Biển Biển, “... Gọi em là Cửu U đại nhân!”
Đậu Đậu, “...”
Đệch mợ tình hình gì thế này? Cửu U đại nhân là cái quỷ gì thế? Con trai cô đây là muốn lên trời à!