Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1293: Bây giờ đồ đệ của tôi đang đi nghỉ ở hải nam! (1)



Sau đó chính là… trừng mắt ngẩn ra.

Trên khán đài, đội ngũ hóng hớt chưa có gì để hóng đều rất nôn nóng, hận không thể lập tức vây lên tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng bọn họ không dám động đậy, ba người bên trên đều là tổ sư gia của ba núi, không được sự đồng ý của ba người đó mà vây lên, bọn họ không muốn sống nữa chắc?

Vào lúc này, người dám tiến lên xem chỉ có Kim Đậu Đậu được cưng chiều nhất ở núi Đạo Vương, Bạch Linh được cưng chiều nhất ở núi Vân Đài và Lạc Lê được cưng chiều nhất ở chùa Chân Vũ thôi.

Đáng tiếc, ba người này, một người có thể đã chết rồi, một người đã nát cả hai chân, còn người kia thì không phải đã lên trên rồi sao.

Đúng, không sai, Lạc Lê đi lên rồi.

Ở phía dưới hóng chuyện lâu như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được muốn đi lên.

Hắn không có cách nào ngoảnh mặt làm ngơ với Đậu Đậu như đối với Bạch Linh, hắn không thể để cho Bạch Linh vạch trần Đậu Đậu như vậy được. Hắn phải lên giúp Đậu Đậu.

Trong cái gương của Thiên Vấn, một cô gái xinh đẹp tuyệt thế đang nghỉ ngơi bên bờ biển. Bãi biển, ánh mặt trời, bikini, cây dừa ngả bóng che mát. Nằm ở trên ghế thong dong nhàn nhã, xung quanh toàn là trai đẹp mặc đồ bơi. Bụng sáu múi cơ bắp gì đó, anh chàng đẹp zai gì đó, mỹ nam nghiêng nước nghiêng thùng gì đó, cứ phải gọi là đủ kiểu dạng cái gì cũng có. Như trăng giữa bầy sao, người đẹp bikini khẽ cong khóe môi trái ôm phải ấp, lúc thì uống nước trái cây bên này đưa tới, lúc thì ăn hoa quả bên kia bê qua. Bộ dạng lãng tử - À, không, bộ dạng lãng nữ!

Vân Tung, “...”

Đệch mợ không muốn nhận con nhóc con này chút nào!

Đây là chuyện từ lúc nào thế hả? Cái cái cái, cái kính râm này là quà biếu tết năm ngoái cô hiếu kính ông đúng không?

Lại còn lừa ông nói cô dùng tiền bắt yêu đặc biệt mua cho ông! Hóa ra là cô đeo chán rồi không thích nữa! Còn nói đầu năm cô về muộn là do bận bắt yêu!

Con mẹ nó hóa ra lại là đang nghỉ dưỡng ôm mỹ nam!

Vân Tung thật sự không muốn nói chuyện nữa.

Tình hình của Lạc Lê bên kia cũng không khác lắm.

Đạo trưởng Chân Vũ liếc một cái, kinh sợ than thở, “Haiz.”

Kim Đậu Đậu này sinh ra chính là một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, sao lại nối dây tơ hồng với Lạc Lê chứ?

Nhìn đi, nhìn đi! Lần này đến đại hội giao lưu bắt yêu cô cũng không trở về tham gia, so cô với Nhược Nam thì còn kém tận một trăm Bạch Linh nữa!

Đạo trưởng Chân Vũ lắc đầu, lại thở dài một tiếng, “Haiz...”

Bạch Chỉ bị tiếng thở dài của đạo trưởng Chân Vũ làm giật mình, chỉ số thông minh online, cướp lấy Thiên Vấn giấu đi, “Bạch Linh! Mau xin lỗi Đậu Đậu đi!”

Nhưng hiển nhiên quyết tâm hãm hại Đậu Đậu của Bạch Linh rất kiên định, chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, “Con không xin lỗi! Con phải vạch trần cô ta! Sư phụ, có phải Thiên Vấn tính ra rồi không? Người mau nói đi!”

“Để tôi nói!”

Lão già mất nết hưng phấn, “Bây giờ đồ đệ của tôi đang đi nghỉ ở Hải Nam!”

“Không thể nào!” Bạch Linh lui về phía sau một bước, “Nhất định là các người giở trò quỷ, nhất định là thế!”

“Hừ!” Căn bản không có ai tin cô ta, tu sĩ hóng chuyện đã nhận định rồi, chính là cô ta đổ oan cho Kim Đậu Đậu!

Bạch Linh không cam lòng, khập khễnh đi tới bên cạnh Bạch Chỉ, “Con không tin!”

Lão già mất nết cười lạnh một tiếng, cướp lấy Thiên Vấn trong tay Bạch Chỉ, thuận tay ném một hình chiếu lên không trung.

Ảnh giống như trong Thiên Vấn được phóng to thành hình ảnh cực lớn trên không trung, cô gái đang nghỉ ngơi bên bờ biển trái ôm phải ấp, bộ dạng nhân sinh viên mãn.

Cái phong thái tuyệt thế đó, không phải Kim Đậu Đậu thì là ai chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.