Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1297: Bạch linh phế rồi, hoàn toàn phế rồi! (1)



“Đi, bây giờ đi luôn! Tiểu đồ đệ của tôi là người dễ dàng gặp quỷ như vậy à? Đi, tất cả đều đi! Lần này nếu như không nhìn thấy, tôi xem bà còn bảo vệ đệ tử của bà thế nào!”

Lão già mất nết tuyệt đối là được tiện nghi còn khoe mẽ, đắc ý giả vờ nói lời độc ác, không hổ là sư phụ ruột của Đậu Đậu!

Sư thái Bạch Chỉ tức giận khóe miệng giật giật, nhìn Bạch Linh một cái, nghiến răng, “Tôi tin tưởng đồ đệ của tôi!”

“Được, bà tin, vậy thì đi thôi, mọi người cùng đi!”

Vân Tung nói rồi dẫn đầu đi xuống khán đài, một đoàn quần chúng cắn hạt dưa nhao nhao đi theo, hóng chuyện cứ phải gọi là làm tròn bổn phận.

Sau khi quần chúng cắn hạt dưa đi rồi, chỉ còn lại đồng bọn số một Thượng Quan Lăng Mạch và người nhà số hai Tên Ngốc của Đậu Đậu còn đứng trên khán đài.

Đậu Đậu nháy mắt gọi bọn họ cũng đi hóng chuyện cùng, quay đầu lại giục sư thái Bạch Chỉ và Bạch Linh, “Hai vị, đại sư Vân Tung đã đồng ý cho các người vào động băng rồi. Chẳng lẽ các người dùng kế điệu hổ ly sơn, muốn dẫn một đám người lớn đến động băng, thuận tiện cho các người lập kế hoạch chạy trốn à?”

Sư thái Bạch Chỉ bị nói trúng tim đen, bà ấy ngẩn ra, ha ha cười khan, “Làm sao có thể chứ? Linh Nhi, đi cùng sư phụ nào.”

Vốn dĩ bà ấy nghe lời của Bạch Linh thì rất tin, nhưng Vân Tung đột nhiên đồng ý, sự tin tưởng đó của bà ấy cũng mang theo nghi ngờ rồi. Vừa rồi có một giây phút bà ấy thật sự muốn nhân lúc mọi người đều đến động băng trực tiếp đưa Bạch Linh đi. Không ngờ bà ấy vừa mới có suy nghĩ kia, đã bị Kim Đậu Đậu phát hiện.

“Sư thái, người thật sự không đi à?”

“Đi, bây giờ sẽ đi.”

Việc đã đến nước này, Bạch Linh coi như hoàn toàn phế rồi. Vân Tung dám để cho người qua đó là đã khẳng định trong động băng không có gì cả.

Sư thái Bạch Chỉ vừa nhúc nhích, tất cả người của núi Vân Đài đều lũ lượt đến động băng, thuận tiện dẫn theo cả Bạch Linh hành động bất tiện theo. Mà một nhà bốn người Đậu Đậu cùng đồng lõa và Tên Ngốc rảnh rang đi ở cuối cùng.

Động băng đã mở ra rồi, khí lạnh không ngăn lại được phả ra ngoài. Động trên gò núi chỉ rộng một mét, mỗi lần chỉ có thể đi xuống một người. Cho nên đám người hóng chuyện đều phải ở lại bên ngoài, bây giờ ở trong hầm đất chỉ có lão già mất nết và đạo trưởng Chân Vũ.

Thấy Bạch Chỉ và Bạch Linh đến rồi, một đám quần chúng cắn hạt dưa nhao nhao tránh ra một lối đi lớn thênh thang, “Sư thái Bạch Chỉ, mời.”

Bạch Chỉ không muốn nói chuyện, bà ấy đã có thể đoán được hậu quả rồi, trong động băng sẽ chẳng có gì cả!

Nhưng hết cách, bà lựa chọn tin Bạch Linh, cái hậu quả này cho dù thế nào thì bà đều phải cùng gánh vác với nó.

Sư thái Bạch Chỉ đưa kiếm trong tay cho Bạch Tuyết, nhấc chân lên như giẫm trên đất bằng. Theo sau bà chính là Bạch Linh, bởi vì hai cái chân của Bạch Linh đều bị gãy nát hết, vừa rồi núi Vân Đài chữa trị cũng chỉ là làm cho xương trở lại vị trí cũ thôi nên cô ta muốn xuống phải dựa vào sư tỷ sư muội của núi Vân Đài giúp đỡ. Bạch Linh đi xuống không bao lâu, trong hầm đã truyền tới giọng nói không dám tin của cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.