Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1300: Ai nói tôi chết rồi? (2)



Lần này thì tốt rồi, lần này sẽ có thể tìm được thi thể của Kim Đậu Đậu!

Sư thái Bạch Chỉ hớn hở ra mặt, vỗ Bạch Linh một cái an ủi, “Linh Nhi, con yên tâm. Nếu như chuyện con nói đều là thật thì sư phụ sẽ không để con chịu uất ức như vậy đâu! Kinh mạch đứt rồi, sư phụ sẽ nối lại cho con. Tu vi mất rồi, sư phụ sẽ dạy con luyện lại!”

“Vâng! Sư phụ!”

Thấy Bạch Linh mới gọi sư thái một câu đã gọi lại sư phụ rồi, đám tu sĩ hóng chuyện ngẩn ra. Tình tiết vở kịch xoay chuyển quá nhanh làm bọn họ không phản ứng kịp!

Đậu Đậu cau mày, không dấu vết nhìn Thượng Quan Lăng Mạch một cái, Thượng Quan Lăng Mạch kinh ngạc nhún vai, anh ta không biết!

Đậu Đậu, ‘... Vậy anh để ở đâu rồi?’

‘Cái gì mà để ở đâu? Để ở trong không gian ấy! Chẳng lẽ cho một mồi lửa đốt đi à?’

Đậu Đậu nhìn rõ ý trong mắt Thượng Quan Lăng Mạch, khóe miệng giật giật, vô cùng muốn yên tĩnh. Lần này làm thế nào đây? Chơi đã rồi chứ? Lát nữa tra được trên người anh, anh đừng có mà nhận quen tôi đấy!

Thượng Quan Lăng Mạch ha ha cười khan hai tiếng, lặng lẽ đi vào trong đám người.

Sư thái Bạch Chỉ đã dùng linh lực lần theo dấu vết rồi, trong những mùi hương bà ấy nghiên cứu chế tạo kia đều có linh lực vụn của bà ấy, không phóng linh lực ra căn bản là không có ai nhìn được. Bây giờ phóng linh lực ra, trong đám người thật sự đã có người phát sáng lấp lánh.

“Sư phụ, nhìn đi! Chính là ở đó! Nhất định là kẻ đó mang thi thể của Kim Đậu Đậu đi!”

Tất cả mọi người đều thuận theo tay cô ta chỉ nhìn qua. Đến lão già mất nết và đạo trưởng Chân Vũ vừa mới trèo lên cũng không ngoại lệ.

Nhưng người Bạch Linh chỉ, căn bản không phải là Thượng Quan Lăng Mạch!

Người bị cô ta chỉ lại là Tiểu Đoan!

Trên người Tiểu Đoan sáng lấp lánh, cứ phải gọi là ngẩn tò te, “Nhìn… nhìn tôi làm gì hả? Tôi… tôi chỉ muốn yên tĩnh hóng chuyện thôi. Tôi đã trêu ghẹo đến ai chứ?”

“Tiểu Đoan! Sao lại là cậu hả?” Bạch Linh không dám tin, “Tại sao cậu lại giấu thi thể của Kim Đậu Đậu đi? Chẳng lẽ cậu cùng một phe với cô ta?”

“Tôi cùng một phe với Kim Đậu Đậu? Không phải? Chị Bạch Linh à, chúng ta đừng có vu oan người vô tội như vậy chứ! Làm rõ tình hình đi! Tôi với Sư huynh Lão đại mới là một phe có biết không hả?”

Tiểu Đoan cũng hoảng luôn rồi, vốn dĩ tin tưởng với tính cách của Bạch Linh sẽ không ăn không nói có, bây giờ Bạch Linh đã bôi đen cậu ta, cậu ta còn nói giúp cô ta thì chính là ngu ngốc!

Tiểu Đoan lập tức phản chiến, “Sư phụ! Người nhìn chị ta đi! Chị ta đổ oan cho con! Người mau nói với sư thái là con vô tội đi, tất cả đều là Bạch Linh tự bịa đặt. Lúc chị ta ở Cục bắt yêu thường xuyên ngáng chân Sư huynh Lão đại! Trước kia ầm ĩ chuyện tiểu quỷ, nếu không phải chị ta lỗ mãng, đứa bé đó căn bản cũng sẽ không chết!”

“Ngáng chân A Lê?” Sư thái Bạch Chỉ lạnh lùng mở miệng, “Bạch Linh, điều Tiểu Đoan nói là thật à?”

Nếu như là thật, vậy bà ấy sẽ không thể chịu đựng Bạch Linh nữa.

Bạch Linh không dám thừa nhận nhưng cũng không dám nói dối, chỉ có thể nhìn trái nhìn phải mà nói, “Sư phụ, đó là con bị Kim Đậu Đậu bày kế! Kim Đậu Đậu không phải là thứ tốt đẹp gì cả!”

“Bị Kim Đậu Đậu bày kế? Ý cô là tất cả những thứ này đều là bị cô gái đó bày kế à?”

Trong đám người có người không nhìn nổi nữa nói lời công đạo, người đó chính là tu sĩ trước đó tìm chỗ chết nói các cô gái của núi Vân Đài là dưa vẹo táo sứt.

Bạch Linh hung hăng trừng anh ta một cái, vội vàng nói sang chuyện khác, “Sư phụ! Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt của chúng ta là lần theo dấu vết thi thể của Kim Đậu Đậu! Cô ta đã chết rồi! Kim Đậu Đậu này không chỉ bày kế với con mà cô ta còn đang lợi dụng cái chết của Kim Đậu Đậu để bày kế với người!”

“Ai nói tôi chết rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.