Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1303: Bạch linh chết rồi, thiêu hay chôn? (1)



Nếu như cô ta không rơi vào động băng thì tốt biết bao. Như vậy cô ta sẽ không bị Kim Đậu Đậu tính kế, sẽ không ầm ĩ đến mức này. Cô ta vẫn là đồ đệ mà sư thái Bạch Chỉ cưng chiều nhất, vẫn còn cơ hội với hắn.

Nhưng bây giờ, tất cả đều xong rồi!

Không còn tu vi, bị trục xuất ra khỏi núi Vân Đài, cô ta còn có thể làm gì nữa? Cô ta chính là một phế nhân! Là một trò cười!

Vậy cô ta còn sống làm gì nữa! Dùng quãng đời còn lại để chịu đựng sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác ư?

Không, cô ta không muốn như vậy, so với kéo dài hơi tàn mà sống thì cô ta thà chết để chấm dứt tất cả!

Bạch Linh nằm trên đất, móng tay bấu chặt vào trong bùn đất, tất cả hy vọng đều tan vỡ hết, mất đi cơ hội thay đổi tình thế, cô ta chỉ còn con đường chết!

Vậy là trong ánh sáng đá lửa, cô ta dùng hết sức lực đập mạnh đầu lên hòn đá trên đất, kết thúc cuộc sống ngay ở trước mặt Lạc Lê.

Bạch Linh chết rồi, người kinh ngạc nhất là Trương Nhược Nam. Cô ấy mới vừa kết oán với Bạch Linh mà Bạch Linh lại chết rồi. Loại cảm giác này thật sự là rất kỳ quái.

So với Trương Nhược Nam, Lạc Lê rõ ràng dửng dưng hơn nhiều. Nhìn thấy Bạch Linh chết, hắn không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ là một khắc hồn phách Bạch Linh rời khỏi thân thể kia thì hắn lạnh lùng gọi tên Lão A. Lão A đi tới trói linh hồn Bạch Linh lại, yên tĩnh đi xuống núi đợi Hắc Bạch Vô Thường.

Tất cả đều xảy ra quá nhanh, Bạch Thảo căn bản không kịp ngăn cản.

Cô ta kinh ngạc nhìn Bạch Linh vỡ đầu chảy máu, sau đó cô ta siết chặt tay, nghĩ, xem ra lần này không thể thông báo cho phu nhân.

Tướng ở bên ngoài chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Lần này... chỉ có thể do cô ta tự làm chủ.

Trong mắt Bạch Thảo chợt lóe lên tia tăm tối, giọng nói nhỏ bé mà lạnh thấu xương, “Sư phụ, thiêu hay là chôn?”

Toàn thân Bạch Chỉ chấn động, dường như mới vừa đi ra khỏi sự kinh ngạc trong cái chết thảm của Bạch Linh, bà không đành lòng nhìn Bạch Linh một cái, than thở, “Chôn đi.”

“Chôn?”

‘Kim Đậu Đậu’ cười, “Chôn ở đâu? Không phải còn muốn chôn ở gần núi Đạo Vương chứ? Núi Đạo Vương chúng tôi đều là đàn ông con trai, sư thái người không sợ quá nửa đêm có người chạy đi đánh thi thể à?”

Bạch Chỉ ngẩn ra một chút, sau đó nổi giận, “Kim Đậu Đậu! Nói chuyện đừng có quá đáng quá!”

Nhưng ‘Kim Đậu Đậu’ hoàn toàn không thèm để ý nhún vai, “Con trước giờ nói chuyện rất quá đáng, sư thái còn chưa quen sao? Hay là sư thái lấy được Thiên Vấn rồi vẫn không hài lòng, còn muốn so mấy chiêu với con, để con thắng khó coi một chút?”

Bạch Chỉ bị nói trúng, mặt già đỏ lên, chỉ có thể gào tên Vân Tung, “Vân Tung! Ông nhìn đồ đệ ông dạy ra đi! Không biết tích đức mồm miệng à?”

Vân Tung nhún vai bày tỏ vô tội, “Chuyện này... chuyện này không phải là đồ đệ của bà ra tay trước à? Nguyền rủa đồ đệ của tôi chết cái gì đó, bà đã quên?”

Bạch Chỉ, “...”

Sau một hồi yên tĩnh, Bạch Thảo lại hỏi, “Sư phụ? Thiêu hay là chôn?”

“Thiêu đi thiêu đi, có thời gian đâu mang về núi Vân Đài chôn hả?”

Bạch Thảo, “... Vâng, sư phụ.”

Cô ta sớm đoán được kết quả như vậy rồi, thiêu hay là chôn không phải là một câu hỏi lựa chọn. Câu trả lời đã sớm có, chỉ có điều sư thái Bạch Chỉ cần do dự một chút.

Vì vậy Bạch Thảo đi tới bên cạnh thi thể của Bạch Linh, dựa theo dặn dò của Bạch Chỉ, vừa mới định ra tay thì ‘Kim Đậu Đậu’ đã ho khan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.