Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1311: Bây giờ sư thái bạch chỉ là người mình rồi (1)



Đậu Đậu hoàn toàn đần mặt ra. Lão già mất nết hôn trộm sư thái Bạch Chỉ? Đến cái tuổi này rồi còn chơi trò tình cảm á? Chuyện này vô cùng không khoa học!

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó sư phụ liền bán rẻ chút nhan sắc, sau đó nữa sư thái Bạch Chỉ liền... khụ khụ, muội hiểu đấy, bây giờ sư thái Bạch Chỉ là người mình rồi.”

Đậu Đậu gần như đã hoảng, “Cái, cái ý gì thế hả? Huynh huynh huynh, huynh nói lại một lần nữa xem nào? Sư thái Bạch Chỉ là người mình?”

Vô Ưu, “... Bởi vì sư thái Bạch Chỉ là người mình rồi, cho nên sư phụ đã nói rõ nội tình của muội với bà ấy, bà ấy gần như đã nể mặt sư phụ tha thứ cho muội. Dù sao... vốn dĩ cũng không phải là lỗi của muội.”

Đậu Đậu, “...”

Cô đã chuẩn bị xong việc sư thái Bạch Chỉ truy sát nhưng bà ấy lại đột nhiên biến thành người mình!

Đậu má! Đây là cái chuyển biến thần kỳ gì thế hả?

Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô, giọng Yêu Nghiệt trầm thấp mà hấp dẫn, “Xem đi, anh nói rồi mà, bà ấy sẽ giúp em bắt trùng.”

Đậu Đậu bừng tỉnh hiểu ra, “Anh làm hả?”

“Ừm hừ ~”

“Làm hay lắm!”

Đậu Đậu cho người đàn ông nhà mình ba mươi cái like, vừa thay dép vừa hỏi, “Anh làm lúc nào thế?”

Yêu Nghiệt giơ tay lên chỉnh lại tóc giúp cô, không để ý, “Lúc bà ấy muốn liều mạng với em.”

Khi đó hắn đã ý thức được nếu cứ mặc cho chuyện phát triển như vậy, Bạch Chỉ sẽ không giúp Đậu Đậu bắt trùng.

Cho nên hắn quyết đoán kịp thời, dịch chuyển kết thúc happy ending lúc cuối đã có trong kịch bản nguyên bản của Vân Tung và sư thái Bạch Chỉ lên sớm hơn một chút. Nhân lúc Bạch Chỉ kêu gào lên nhào qua, thuận tay ngưng tụ xuân dược ném vào.

Động tác rất nhanh, nhanh đến nỗi trừ sư thái Bạch Chỉ ra căn bản là không có ai phát hiện, bao gồm cả ‘Kim Đậu Đậu’.

Cũng chính là lúc đó, hắn phát hiện ‘Kim Đậu Đậu’ có chút bình tĩnh, suy đoán nhất định anh ta đã sớm có cách rồi, chỉ có điều không biết xuất phát từ tà tâm hay là ý tốt, giấu giếm không chịu nói...

“Mấy người xong chưa hả? Mấy người có thể nhanh lên chút không vậy? Đệ còn phải về chơi game nữa! Thật không biết sư phụ nghĩ thế nào, để một mình sư huynh Vô Ngân đến gọi muội không được à, cứ phải bắt huynh đi theo.”

Vô Ưu đã bắt đầu càm ràm, khóe miệng Vô Ngân giật giật, “Một cái bàn phím cơ đã mua chuộc được đệ rồi? Trước kia ai nói nếu còn lập tổ đội đánh quái với Tiểu Đoan sẽ tự chọc hai mắt mình hả?”

Vô Ưu, “... Này? Sao trời lại tối thế này? Á! Nhất định là đệ mù rồi, nhất định là thế!”

Đậu Đậu không nhịn được ha ha, “Sư huynh à, mấy ngày trước muội luôn cảm thấy khí tiết của mình gặp quỷ rồi, hôm nay thấy huynh.... chậc chậc, bái phục!”

Vô Ưu lập tức không muốn nói chuyện nữa, cười khan hai tiếng nói sang chuyện khác, “Muội đỡ rồi đúng không? Đỡ rồi thì mau đi thôi!”

Đậu Đậu, “...”

Sau đó cô dẫn người nhà đi theo.

Phía trước núi Đạo Vương, trong đại viện của lão già mất nết, một người phụ nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang ngồi ở trước bàn đá phơi nắng. Cô ấy mặc quần áo của sư thái Bạch Chỉ, cài trâm ngọc của sư thái Bạch Chỉ, nhìn kỹ còn có bảy tám phần giống sư thái Bạch Chỉ.

Đậu Đậu nhìn thấy ngẩn ra, trong lòng theo bản năng liền nghĩ là. Oh my god động tác có cần nhanh như vậy không hả, mới lăn trên giường hài hòa nhân loại, sao con gái đã lớn như vậy rồi?

“Đậu Đậu, qua đây! Qua đây xin lỗi sư mẫu của con đi, nhanh lên.”

Vân Tung bê bình trà tử sa bảo bối của ông ấy đến bên cạnh cô con gái của Bạch Chỉ. Sau đó rót ly trà, đưa vào trong tay cô ấy, “A Chỉ, hoa nhài muội thích nhất này.”

Đậu Đậu suýt nữa nghẹn chết một hớp máu trong cổ họng, “Cô cô cô, cô ấy là sư thái Bạch Chỉ ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.