Lão già mất nết vẫn chưa trả lời thì đã nghe thấy một giọng nam uể oải, “Ở đây, tôi nói này, cậu nên đứng lên giết Bạch Tuyết đó trước đi! Ngộ nhỡ em trai cậu và sư thái Bạch Chỉ vẫn có thể trở lại thì sao?”
Thượng Quan Lăng Mạch đi vào đóng cửa lại, nhảy ra khỏi thân xác trước đó của Đậu Đậu. Nhìn thấy bông tuyết trong tay Yêu Nghiệt, anh ta cau mày lại, sắc mặt khó coi, “Tại sao cậu phải lấy ký ức ra?”
“Tại sao tôi không thể lấy ra?”
“Sau khi lấy ra rồi có lẽ Nhiễu Lan Đằng của em ấy sẽ không lớn lên nữa!”
“Cho nên?”
“Trả về đi! Nhanh lên!”
Thượng Quan Lăng Mạch đỏ mắt, xông lên muốn cướp của Yêu Nghiệt, nhưng anh ta làm sao có thể cướp được của Yêu Nghiệt chứ?
Ma lực của anh ta vẫn chưa khôi phục, vừa rồi lại chịu một chưởng của Mạch Truy.
Cứng rắn không được, chỉ có thể mềm thôi.
Thượng Quan Lăng Mạch sửa lại phương pháp, lập tức dùng tình cảm nói lý, “Cậu đã đoán được rồi đúng không? Vậy cậu phải biết Nhiễu Lan Đằng quan trọng với em ấy thế nào!”
“Ha ha, không phải anh nói với tôi Ma quân thích cô ấy à? Vậy đối với gã mà nói, Nhiễu Lan Đằng cũng là vật ngoài thân thôi chứ? Thứ gã muốn chỉ nên là vợ tôi mới đúng...”
“Mẹ kiếp! Lừa cậu cậu cũng tin! Ma quân làm sao có thể dễ dàng thích một người phụ nữ như vậy được? Gã ta đối với Tiểu Phi vẫn chưa đến mức không phải là em ấy thì không được!”
“Cho nên anh lừa gã nói Nhiễu Lan Đằng của cô ấy có chín lá rồi mới thuyết phục được gã cứu cô ấy?”
Thượng Quan Lăng Mạch cứng họng, một lúc lâu, khàn giọng nói, “Bảy lá.”
“Ồ. Bảy lá...”
“Vậy thì sao chứ? Quân thượng sẽ cứu cô ấy!” Chỉ có điều sau khi cứu cô, có lẽ sẽ không coi trọng nữa. Cô đã không phải là Mạch Phi hồ đồ trước kia nữa, không phải là tính cách trong ấn tượng của Ma quân. Hơn nữa, cô còn sinh con cho thần tộc rồi.
Yêu Nghiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Quan Lăng Mạch, giọng nói châm biếm, “Đúng, có lẽ Ma quân sẽ cứu cô ấy. Chỉ là không biết sau khi đến đây gã nhìn thấy là năm lá thì kết cục của anh sẽ như thế nào?”
“Tôi không quan tâm! Chỉ cần Tiểu Phi có thể trở về Ma tộc, tôi không quan tâm gì hết!”
“Anh điên rồi!”
“Đúng, tôi điên rồi! Tôi điên rồi mới tưởng là cậu toàn tâm toàn ý muốn tốt cho em ấy! Cậu biết có bao nhiêu Nhiễu Lan Đằng năm lá ở Thánh Nữ Các không? Tám phần! Tám phần! Huống hồ bây giờ em ấy còn là bốn lá rưỡi! Cậu đã hủy em ấy rồi cậu biết không hả? Cậu đã hủy em ấy rồi!”
Thượng Quan Lăng Mạch kích động, túm cổ áo Yêu Nghiệt nghiến răng nghiến lợi, “Nhân lúc Ma quân chưa đến, hãy đặt lại đi! Em ấy yêu cậu, hãy đặt lại đi, Nhiễu Lan Đằng của em ấy sẽ vẫn còn lớn nữa. Hai người vẫn có cơ hội. Nếu như cậu đủ tự tin, cho dù em ấy có Nhiễu Lan Đằng chín lá thì cậu cũng có thể chinh phục em ấy không phải sao? Cậu sợ cái gì? Cậu tự tin như vậy cậu sợ cái gì?”
Yêu Nghiệt suy nghĩ hỗn loạn bị anh ta lắc mạnh, hắn nắm lấy bông tuyết, đau đầu không nói ra được câu nào.
Có lẽ Thượng Quan Lăng Mạch nói đúng, hắn không nên nhìn cô chịu khổ.
Ma tộc thiên phú tối cao, nếu như cô không có thiên phú thì làm sao sống được ở Ma tộc? Cô sẽ chịu khổ, chịu rất nhiều rất nhiều khổ. Mà hắn lại không nỡ...
Nhưng chinh phục một cô gái có Nhiễu Lan Đằng chín lá, hắn thật sự có cái tự tin này ư?
Hắn phải làm một ma nữ không động tâm cảm động thế nào đây? Hắn phải làm cô cảm động thế nào?!
“Ly Cửu Ca, trả về đi! Em ấy đã mất trí nhớ rồi, nếu như biết cậu hủy hết thiên phú, hai người thật sự còn có thể à?”
Lời này của Thượng Quan Lăng Mạch câu nào cũng đâm vào tim, “Đời này em ấy luôn không chịu thua kém. Đã quen là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh mạnh nhất ở núi Đạo Vương rồi, đột nhiên phát hiện ra mình là một con ma, đã từng có thiên phú nhưng lại bị cậu tự tay hủy đi. Cậu cảm thấy em ấy sẽ không hận cậu sao? Sẽ còn ở bên cậu hả?”