Yêu Nghiệt ngầm ám chỉ chuyện Mạch Phi đào hôn hơn nghìn năm trước. Thích hợp thì thế nào? Người ngươi thích không phải đã yêu ta rồi sao?
Một nghìn năm trước chính là như vậy, một nghìn năm sau chẳng lẽ sẽ có gì khác ư?
Lời của Yêu Nghiệt khiến cho Ma quân cảm thấy không vui, ngoài mặt không biến sắc, nhưng tay cầm mắt cá chân Đậu Đậu lại theo bản năng dùng sức. Mạch Phi đào hôn, quả thật khiến ông ta khó mà quên được!
Ông ta không biết tại sao cô lại đào hôn, rõ ràng gả cho ông ta thì cô có thể có được tất cả những thứ tốt nhất trên đời này.
Tại sao phải đào hôn? Tại sao đào hôn không có một chút tin tức nào như vậy? Tại sao lại còn là đối thủ duy nhất ông ta từng thua?
Đậu Đậu bị đau tỉnh dậy, vừa mở mắt nhìn lại thấy người đã đổi thành một ông chú đẹp trai khác, cô chớp chớp mắt, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại lẩm bẩm, “Nhất định là cách mình mở mắt ra không đúng, nhất định là thế!”
Sau đó cô lại mở mắt ra, ông chú đẹp trai phong thái phi phàm vẫn ở đó, tay cầm lấy mắt cá chân cô, thậm chí bắt đầu khẽ cọ cọ.
“Đã lâu không gặp, Phi Nhi.”
Ông chú đẹp trai phong cách u ám mở miệng, giọng nói trầm thấp hơi khàn, Đậu Đậu nghe mà lỗ tai suýt nữa có thai luôn.
Cảm giác bị áp bức này, ánh mắt sâu thẳm này, xuống biển quay phim 18+ có thể vượt mức tiêu thụ Đông Nam Á nha!
A! Đúng, cùng với tên Yêu Nghiệt đẹp trai đến nỗi người và trời đều căm phẫn bên cạnh ông đó, cường công mỹ thụ ngược luyến tình thâm… Khụ, đợi đã, mỹ công đại thúc thụ hình như cũng không tệ.
Đều đẹp trai như vậy, ở trên hay ở dưới cô cũng có thể tiếp nhận được!
Trong đầu Đậu Đậu tạp nham một đống lớn, kịp phản ứng ông chú đẹp trai gọi cô là Phi Nhi thì lập tức dừng trí tưởng tượng không giới hạn lại.
“À, khụ khụ, chuyện là, tên tôi không phải Phi Nhi. Tôi tên Kim Đậu Đậu, là đạo sĩ bắt yêu. Chú đẹp trai như vậy, nếu như tìm tôi bắt yêu thì tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm ~”
Ma quân cười, “Nghìn năm không gặp, nàng càng thú vị hơn rồi. Chịu đựng một chút nhé, lát nữa sẽ hơi đau.”
Đầu ngón tay thon dài của Ma quân cọ lên Nhiễu Lan Đằng chỉ còn lại ba lá trên chân Đậu Đậu, dọa cho Mạch Lăng vội vàng nói, “Vốn dĩ đã có bảy lá rồi, không ngờ.... không ngờ sinh cổ trùng.”
Mạch Lăng vừa nói như vậy, Mạch Truy bên cạnh liền liếc xéo qua, ‘Bảy lá? Ha ha, ngươi đúng là nói dối mà không cần có bản nháp mà.’
Mạch Lăng thản nhiên nhìn lại, ‘Vậy thì đã sao? Có gan thì vạch trần ta đi? Có gan thì nói với Quân thượng cổ trùng mà cổ bà nhà các ngươi nuôi chỉ kịp ăn hai cái lá đi?’
Mạch Truy hừ nhẹ một tiếng, mở miệng, “Quân thượng, có cần điều tra kỹ chuyện cổ trùng không?”
Không phải chỉ là một cổ bà thôi sao, từ lúc bà ta thực hiện thành công kế hoạch trở đi thì bà ta đã là một kẻ bị vứt bỏ, cho nên anh ta không ngại chơi một màn kẻ gian bắt cướp.
Dù sao Mạch Phi đã phế rồi.
“Không cần.”
Ma quân nói như vậy, trong lòng thật ra đã có dự tính cả.
Ông ta biết, chuyện cổ bà quá nửa là phu nhân Hoa Dung làm. Mặc dù ông ta không quan tâm chuyện ở hậu cung, nhưng trong cấm địa có thêm một bà bà nuôi hoa thì ông ta vẫn bớt thì giờ tra được.
Ông ta không quan tâm phu nhân Hoa Dung đã làm gì, dù sao vốn dĩ ông ta cũng chỉ có chút hứng thú đối với Mạch Phi mà thôi, người ông ta muốn lấy, trước đến nay luôn là Mạch Quỳnh Lâm.
Ông ta rất rõ ràng Nhiễu Lan Đằng chín lá đối với ông ta mà nói có ý nghĩa thế nào.
Còn về Mạch Phi...
Trong lúc rảnh rỗi đương nhiên có thể thu nạp vào trong cung giết thời gian, không cần phải vì một thứ đồ chơi mà làm tổn thương trái tim Mạch Quỳnh Lâm. Nhiễu Lan Đằng trên người cô ấy đã có tám lá rồi, cách chín lá đã không còn xa nữa.