Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1333: Nàng mất trí nhớ rồi (1)



“Nàng mất trí nhớ rồi, quên đi một số chuyện. Hôm khác bản quân sẽ giải thích với nàng, bây giờ… Mạch Lăng, đưa bọn họ trở về! Chuyện ngươi tự mình rời đi, bản quân sẽ không trách tội.”

Mạch Lăng mừng rỡ, “Rõ, Quân thượng.”

Nói xong đi tới đón Viên Viên trong lòng Đậu Đậu, Viên Viên vừa đánh anh ta vừa mắng anh ta khốn nạn, vùi ở trong lòng Đậu Đậu dù thế nào cũng không đi ra.

Đậu Đậu nhìn thấy cũng không biết làm sao, thầm nghĩ, đứa bé đã gọi mình một tiếng mẹ rồi, nếu như cô chê nặng không bế thì cũng không hay lắm.

Vì vậy cô bế đứa bé, hỏi, “Xin hỏi… nó là con của anh à?”

Đối tượng Đậu Đậu hỏi hiển nhiên là Ma quân rồi, Ma quân ngẩn ra một chút, rảnh rang nhìn Yêu Nghiệt một cái, gật đầu, “Ừ.”

Đậu Đậu thở phào, “Được rồi, nể tình con gái ông gọi tôi là mẹ, tôi sẽ đưa đứa bé này về giúp ông. Có điều tôi chỉ phụ trách đưa về thôi, sau khi đưa về rồi tôi sẽ quay lại.”

“Không thể.”

Ma quân trực tiếp bác bỏ, Đậu Đậu tức giận, “Dựa vào cái gì? Tôi nói cho ông biết! Ông đừng tưởng đẹp trai là có thể được voi đòi tiên! Trả con cho ông, muốn ai đưa về thì đưa dù sao bà cô đây cũng không đưa!”

Viên Viên bỗng dưng bị mẹ ruột nhét vào trong lòng một ông chú xa lạ, xụ miệng, không nhịn được oa oa khóc lớn.

Tên Ngốc vội vàng chạy về tới nhìn thấy lập tức xông lên, “Sư thúc người làm gì thế? Làm sao người có thể đưa Viên Viên cho một người lạ được?”

Sau đó cậu ta cướp lấy bế vào trong lòng nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, không khóc nha, anh bế em, anh cho em kẹo nhé được không?”

Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, phản ứng một lúc lâu, dè dặt nói, “Tiểu Đông Quách, đứa bé này...”

“Cái gì mà đứa bé này đứa bé kia? Sư thúc! Người làm sao thế? Hai đứa bé này đều là con của người và sư thúc công! Sư thúc công, người giải thích chút đi!”

Nhưng Yêu Nghiệt không giải thích, bởi vì giải thích cũng vô dụng. Bây giờ cô đã mất đi ký ức rồi, hắn đối với cô là người xa lạ. Giải thích có tác dụng sao? Cô sẽ tin ư?

Tên Ngốc cảm thấy tam quan của mình sắp vỡ rồi, sao cậu ta mới đi ra ngoài một chuyến mà mọi chuyện đã phát triển đến nước này? Tình hình này… không phải là quên chứ hả?

Đậu Đậu cũng không biết bây giờ là chuyện gì. Vừa tỉnh dậy đã có thêm hai đứa bé, còn có một phòng soái ca lạ mặt không nhìn rõ công lực, cô rất hoảng biết không hả?

Nhưng rất nhanh cô đã không cần hoảng nữa rồi, Mạch Lăng đao sắc chém xuống đánh ngất Đậu Đậu, thế giới liền yên tĩnh.

Ngực Yêu Nghiệt nghẹn lại, Biển Biển đứng ở bên cạnh hắn không nói gì, tay cầm lấy tay hắn, dường như đang chống đỡ dũng khí cho hắn.

Không thể động thủ, bây giờ động thủ cũng sẽ không thắng.

Hắn phải lấy lại long cốt trước, nhất định …

“Mạch Lăng!”

Thấy Mạch Lăng cướp Viên Viên từ lòng Tên Ngốc, thấy Ma quân khom người bế ngang Đậu Đậu lên, Yêu Nghiệt cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng.

Mạch Lăng dừng lại, hỏi, “Chuyện gì thế?”

Yêu Nghiệt siết chặt tay rồi lại buông ra, “Chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Đương nhiên.”

Mạch Lăng nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ là: Hôm khác nhất định phải nghĩ cách lấy lại ký ức trong tay hắn, nếu không thiên phú của Mạch Phi sẽ bị phế hoàn toàn!

Bọn họ không dễ dàng gì mới đợi cô mọc ra Nhiễu Lan Đằng, không thể cứ thất bại trong gang tấc như vậy được.

Đáng tiếc bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là mang Mạch Phi trở về Ma tộc.

Ma quân ôm Đậu Đậu đã ngất đi, sau lưng còn có Mạch Truy không cam lòng đi theo, cùng với Mạch Lăng trăm phương nghìn kế dỗ Viên Viên đừng khóc nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.