Người nói lời này hiển nhiên không phải Yêu Nghiệt mà là Biển Biển giọng sữa.
Nó buông tay Yêu Nghiệt ra, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Mạch Lăng. Mạch Lăng không hiểu nó muốn làm gì, theo bản năng muốn xoa đầu nó hỏi nó làm sao, nghĩ đến con trai của em gái ngốc nhà mình là một người cao ngạo lạnh lùng, lại dừng lại.
“Biển Biển, sao thế?”
Biển Biển siết tay một lúc lâu, nhẹ nhàng thả ra, “Tôi đi cùng mọi người!”
Yêu Nghiệt ngẩn ra, sau đó thì hiểu.
Sau khi hiểu rõ hắn càng phát hiện mình vô năng. Luân lạc tới mức cần con trai ra tay bảo vệ vợ, nhiều năm như vậy hắn đang làm cái gì chứ? Tại sao phải rút long cốt ra? Tại sao phải đẩy mình đến bước đường ngày hôm nay?
Nếu như ban đầu hắn không giận dỗi rút hết long cốt thì hôm nay cho dù cả Ma tộc đến hết cũng đừng hòng mang người từ chỗ hắn đi!
Nhưng bây giờ...
Đến năng lực đồng quy vu tận hắn cũng không có.
“Đùa cái gì thế?” Mạch Lăng ngẩn ra rất lâu, cuối cùng vẫn kinh ngạc, “Cháu… cháu đi cùng chúng ta?”
Cha cháu có thể đồng ý à?!
Nửa câu sau Mạch Lăng còn chưa nói ra, đã bị Biển Biển cầm lấy tay, nó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh ta, dè dặt gọi, “Cậu ơi...”
Đây là lần đầu tiên Biển Biển gọi Mạch Lăng là cậu, trước kia nó luôn luôn khinh thường anh ta.
Mạch Lăng bị ánh mắt của nó nhìn cho bối rối, đứa bé nhỏ như vậy, mới có hai ba tháng thôi mà phải rời xa mẹ, đáng thương biết bao!
Nếu như anh ta là người ngoài thì cũng thôi đi, nhưng anh ta là cậu của đứa bé này! Anh ta làm sao có thể? Làm sao mà nhẫn tâm chia rẽ mẹ con bọn họ đây?
“Cậu.” Biển Biển lại gọi một tiếng, “Có thể không?”
Mạch Lăng đã hoàn toàn đầu hàng rồi, nhưng anh ta không có quyền quyết định, chỉ có thể xin phép Ma quân, “Quân thượng, người xem…”
“Dẫn theo đi, Ma tộc không thiếu nó một miếng ăn.”
“Rõ!”
Mạch Lăng mừng rỡ như điên, vội bế cả Biển Biển lên.
Biển Biển cụp mắt xuống, ánh mắt khẩn cầu trong nháy mắt đã biến mất, nó nằm bò ở trên lưng Mạch Lăng, vào lúc Mạch Lăng không nhìn thấy được, khẽ vẫy tay với Yêu Nghiệt.
Nó dùng tiếng yêu nói với Yêu Nghiệt, nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ và em gái.
Mắt Yêu Nghiệt cay cay, trên cánh tay giống như treo cái gánh nặng nghìn cân, rất cố gắng mới miễn cưỡng mới giơ tay lên được.
Ba sẽ cố gắng nhanh nhất đón mọi người về, ba thề...
Lúc Đậu Đậu tỉnh lại lần nữa, đã là quá nửa đêm rồi.
Hai đứa bé đáng yêu ngồi ở bên cạnh, một đứa không nói gì, một đứa khóe mắt vẫn còn nước mắt.
Xung quanh là khung cảnh cổ xưa như quay phim truyền hình, giống như khuê phòng của một tiểu thư khuê các.
“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi. Hu hu hu, chỗ này đáng sợ quá! Chúng ta mau về nhà đi!”
Đậu Đậu đỡ trán, “... Cho ta yên tĩnh chút.”
Cô phải nghĩ xem bây giờ là tình hình gì, tỉnh dậy có thêm hai đứa con không nói, sao còn đổi địa bàn thế này? Không phải là cô xuyên không rồi chứ?
Nếu không, tìm một cái gương nhìn mặt mình xem, xác định xem là xuyên hồn hay là xuyên thân hay là xuyên sách vở?
Đậu Đậu nghĩ lung tung, khoác áo lông xuống giường, mở cái ngăn kéo cổ lôi ra một cái gương một mặt chạm hoa.
Cô gái trong gương mặt mũi ngây thơ, đáng yêu căng mịn trắng như trứng gà bóc, đôi mắt vừa to vừa sáng, trên trán có một vết sẹo rất ảnh hưởng đến mỹ quan. Có điều cũng không phải lỗi gì lớn, hôm khác tìm chút cỏ luyện đan uống chắc là sẽ khỏi thôi.
Nghĩ như vậy, cô đặt trả gương lại chỗ cũ, sau đó vô ý liếc thấy cái vòng tay huyền thiết trên cổ tay, cặp mắt lập tức sáng lên, “Oa! Vòng tay huyền thiết! Cái này cái này cái này, cái này không phải là của mình đấy chứ?”