Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1336: Mẹ sinh ra, không giống mẹ thì giống ai? (2)



“Phi Nhi, tỉnh chưa con? Tỉnh rồi thì dậy đi, cha con đợi con rất lâu rồi, còn không ra ngoài nữa là sẽ bị mắng đấy.”

Một giọng nữ trung niên từ ngoài cửa sổ chạm hoa rỗng truyền vào, sau đó cửa gỗ két một tiếng, một phu nhân xinh đẹp đoan trang đi vào.

Giống như chủ mẫu gia đình cổ đại, mặc tơ lụa, đeo vàng bạc châu báu chói cả mắt, nhìn là biết là một phu nhân được nuôi từ cẩm y ngọc thực.

Đậu Đậu nhìn chằm chằm đối phương quan sát trên dưới khoảng hai phút, do dự nói: “Mẹ?”

Người phụ nữ đó hình như ngẩn ra một chút, sau đó mỉm cười, “Ôi ~ ngoan, mau xuống đi, dẫn theo bọn nhỏ đến phòng trước ăn tối.”

Đậu Đậu cảm thấy người phụ nữ kia ngẩn ra một chút hơi kỳ quái, còn về kỳ quái chỗ nào, thứ lỗi cho cô, tạm thời không nói được.

Có điều, cười dịu dàng thân thiện như vậy chắc là mẹ ruột của cô nhỉ?

Nếu như mẹ ruột của Đậu Đậu biết cô nghĩ như vậy, có lẽ sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất!

Chịu khổ hơn nghìn năm, không dễ dàng gì mới đón được con gái về, đứa nhóc vong ân bội nghĩa này thì hay rồi, vừa quay đầu đã nhận kẻ gian làm mẹ!

Nhưng chuyện này làm sao có thể trách Đậu Đậu được?

Trí nhớ của cô đã đứt đoạn từ trước khi đổi hồn sinh trứng rồi, khi đó đừng nói là mẹ ruột, đến Yêu Nghiệt cô cũng không nhớ!

Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là cô vẫn không biết cha của cơ thể này là ai. Vì vậy cô tương đối nghe lời bế Viên Viên dắt Biển Biển đi theo người “mẹ” mà cô mới nhận đi đến phòng trước gặp cha của cô.

Nha hoàn phu nhân Hoa Dung dẫn qua đây, ngoài sáng thì là thu dọn phòng cho Đậu Đậu, kì thực là làm tai mắt cho bà ta đang nhìn một phòng đầy ảnh mà đần mặt ra. Tiểu nha hoàn lớn như vậy, vẫn chưa từng nhìn thấy bức tranh giống thật như thế bao giờ. Sau đó cũng không biết Nhị tiểu thư nghe nói mất tích một nghìn năm này tính tình thế nào, cô ta thu dọn chăn màn lộn xộn gọn gàng lại, không dám động đến một tấm ảnh nào dán trên tường...

Đậu Đậu đi theo phu nhân Hoa Dung đến tiền viện, dọc đường nhìn trái nhìn phải giống như nhà quê lên tỉnh.

Cô vẫn cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, một đạo sĩ bắt yêu đang yên đang lành như cô, sao lại thành ma được nhỉ? Còn sống ở một cái viện nhìn qua rất khí phái nhưng thực ra lại chẳng là thứ gì trong mắt cô, thật sự là rất ngột ngạt.

Nhất là giường, cứng đơ ngủ không thoải mái chút nào cả. Cô muốn giường của cô! Cô muốn xe của cô! Cô muốn biệt thự lớn cạnh biển của cô!

Haiz, bỏ đi, tạm thời xem ra không ra ngoài được. Trời sinh voi sinh cỏ, cứ xem là tình hình gì đã rồi nói sau.

Đậu Đậu ôm tâm tư như vậy theo phu nhân Hoa Dung đi thăm cha của cái cơ thể này.

Trong phòng trước, ba người đàn ông đã ngồi vào chỗ rồi.

Bàn kiểu dài, ngồi ở vị trí chủ vị là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan thô lỗ, mặt mũi ác liệt, tay cầm đũa thô ráp to dày, nhìn đã biết là một người thường múa đao xách thương.

Đậu Đậu quan sát một chút, trong nháy mắt đã có phán đoán: Ừ... là một võ phu!

Còn hai người đàn ông khôi ngô ngồi bên tay trái ông ta, hình như cô đã từng gặp rồi. Chắc đều là anh trai, có điều một người trong đó nhìn giống như người hiện đại khá thân thiện với cô. Người còn lại....

Chậc, không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cứ cảm thấy người đó có thái độ thù địch với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.