Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1338: Ra oai phủ đầu! chính là ra oai phủ đầu! (2)



Lúc cô đặt cái ghế không chú ý nên đẩy luôn cái ghế bên trái mình, cũng chính là cái bên tay phải gần Mạch tướng quân nhất ra ngoài.

Cái ghế đó… là của phu nhân Hoa Dung.

Vốn dĩ, dựa theo thường lệ, chỗ ngồi của Đậu Đậu nên là chỗ của Mạch Quỳnh Lâm, chỉ có điều Mạch Quỳnh Lâm vì đam mê mà quanh năm trốn ở Thánh Nữ Các nên chỗ ngồi đó cứ để trống.

Phu nhân Hoa Dung để biểu thị mình hiền lương thục đức rộng rãi độ lượng, vì vậy đã bảo Đậu Đậu ngồi.

Kết quả Đậu Đậu hay rồi, hoàn toàn không coi mình là người ngoài!

Không chỉ ngồi thật, còn một trái một phải để hai cái ghế, trực tiếp chen cái ghế của bà ta ra ngoài.

Phu nhân Hoa Dung hít sâu, nói với mình không thể tức giận, phải thanh nhã, sau đó khẽ mỉm cười dịch ghế đến gần Mạch tướng quân một chút, dáng vẻ đoan trang ngồi xuống.

Mọi người bắt đầu ăn cơm, không nói chuyện, hoàn toàn là quy củ của gia tộc lớn thời cổ đại.

Vì vậy trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng của Viên Viên và Đậu Đậu.

Đậu Đậu cầm đũa, “Nhóc con, ăn rau không?”

Biển Biển gật đầu, Viên Viên miễn cưỡng, “Vâng.”

Sau đó Đậu Đậu gắp rau một trái một phải đặt vào bát của hai đứa bé, sau đó đến mình. Tiếp theo cả ba mẹ con đều cúi đầu ăn cơm, rồi cùng phụt phụt phụt.

Bởi vì… đồ ăn thật sự là quá khó ăn!

Đương nhiên, Biển Biển thì còn đỡ, dù sao nó cũng là đứa bé cao ngạo lạnh lùng từ trong xương vẫn chưa bị cha nó thay đổi, cho dù không ngon cũng tao nhã phun ra, yên lặng uống ngụm nước, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.

Viên Viên thì không được, bình thường chính là một đứa bé nhõng nhẽo, đồ khó ăn một miếng cũng không ăn, đồ không thích một miếng cũng không nếm.

Lần này ăn phải đồ ít dầu thiếu muối như vậy, đâu có chịu nuốt xuống. Trực tiếp nhổ ra bát không nói, còn ầm ĩ lên, “Khó ăn quá khó ăn quá khó ăn quá!”

Đậu Đậu, “…”

Thật ra thì cô cũng cảm thấy như vậy, cô cảm thấy người nhà này quá thần kỳ rồi, cơm khó nuốt như vậy còn mặt không đổi sắc nuốt xuống, đúng là người làm chuyện lớn mà!

Có điều cô đã là một người lớn rồi, cũng không tiện nói thật như con gái đúng không?

Vì vậy cô chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, nói, “Đừng nói nữa, mẹ gắp cái khác cho con nhé!”

Sau đó, thủ pháp thận trọng gắp miếng thịt đặt vào bát Viên Viên.

Viên Viên cúi đầu cắn một miếng, phụt, lại phun ra ngoài. Có điều lần này nó không ầm ĩ nữa.

Bởi vì nam nam nữ nữ trên bàn đều đang nhìn Viên Viên, ánh mắt không hề cưng chiều giống như lão già mất nết.

Viên Viên mặc dù là trẻ con, nhưng trẻ con là nhạy cảm nhất. Người nào thích nó người nào không thích nó, nó rất dễ dàng cảm nhận được.

Bây giờ nó đã biết, trên bàn này, trừ người cậu trước nay rất đáng ghét ra, những người còn lại đều không thích nó lắm.

Vì vậy nó dứt khoát không ầm ĩ nữa, yên tĩnh ngồi ở trên ghế cao, không ăn, cũng không nói chuyện.

Lần này thì hay rồi, câu trách móc phu nhân Hoa Dung đã ủ rất lâu vừa đến bên miệng, thế mà Viên Viên không ầm ĩ nữa, bà ta cũng chỉ có thể nuốt lại.

Từ một câu trẻ con kén ăn cáu kỉnh sẽ tạo thành thói quen không tốt, đổi thành, “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

Không thể ám chỉ tiểu tiện nhân nuôi tiểu tiểu tiện nhân không quy củ, nói tiểu tiểu tiện nhân kia bị nuông chiều từ bé là hợp tình hợp lý nhất.

Quả nhiên, phu nhân Hoa Dung vừa nói như vậy, người cha cơ thể này của Đậu Đậu ngồi ở chủ vị liền liếc Viên Viên một cái, “Trẻ con kén ăn sẽ tạo thành thói quen không tốt, Mạch Phi, đừng chiều nó như vậy.”

Đậu Đậu, “…Ồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.