Đậu Đậu không nhịn được liền nói thật, “Mẹ, đầu óc mẹ không có vấn đề đấy chứ? Chị em gái cùng hầu hạ một chồng, sao mà mẹ cũng nghĩ ra được vậy?”
Phu nhân Hoa Dung kinh ngạc đến ngây người. Tiểu tiện nhân nói cái gì? Nói đầu óc bà ta có vấn đề?
Tức chết bà ta! Đúng là tức chết bà ta mà!
“Mạch Phi! Con đang nói linh tinh gì thế hả? Mẹ con nói những cái này đều là vì muốn tốt cho con thôi! Năm đó Ma quân triệu con vào cung, con nhóc con lại đào hôn đi một mạch hơn một nghìn năm, con có biết những năm này ông đây phải sống như thế nào không hả?”
Mạch tướng quân không nhịn được nữa, tính tình mạnh mẽ của đại tướng quân liền lộ ra. Mở miệng ra là ông đây, mở miệng ra là con nhóc.
Đậu Đậu nghe mà sững sờ, “Ma quân? Con? Đào hôn? Còn hơn một nghìn năm? Mẹ kiếp cái thế giới này quá huyền ảo rồi!”
“Mạch Phi! Con có còn là tiểu thư khuê các nữa không hả? Ăn nói bậy bạ lung tung, ta thấy cho dù con có đến Thánh Nữ Các cũng chỉ có thể gả cho kẻ tầm thường thôi!”
Đậu Đậu, “…Ha ha, ngài nói đúng, đều đúng cả, vô cùng đúng!”
“Được được được, ta thấy con đừng có đi đâu nữa, cứ ở nhà hối lỗi mấy ngày đi!”
Đậu Đậu, “Con đã làm gì sai chứ?”
“Làm gì sai à? Đào hôn! Mất tích hơn một nghìn năm, trở lại còn mang về cho ông đây hai đứa bé! Sao con lại có bản lĩnh như vậy hả?”
Đậu Đậu lập tức vô tội, “Đệch mợ! Chuyện này liên quan gì đến tôi hả? Tôi không thèm ở lại đây nữa đâu! Nói thật cho ngài biết, tôi không phải là người trong cái thân xác này. Thân xác thật của tôi đẹp hơn nhiều! Ngài được rồi đó, đưa tôi về đi, tôi cũng không cần thay con gái ruột của ngài gánh vác những cái tội danh vô lý này nữa!”
Đậu Đậu nói xong liền hối hận, cô quá kích động rồi.
Làm sao cô có thể ngu ngốc nói thật như vậy chứ?
Cha của cô gái này mặc dù nhìn thì hung dữ giống như không muốn gặp con gái, nhưng người ta nói thế nào cũng là cha ruột!
Biết cô chiếm lấy thân xác con gái ông ta mà còn muốn đưa cô về à? Không đưa cô đến tây thiên đã tốt lắm rồi!
Ôi chao, cô bị làm sao không biết?
Đậu Đậu hối hận tím cả ruột, mặt Mạch tướng quân giật giật, không nói gì hất ống tay rời đi.
Phu nhân Hoa Dung nhìn thấy hai cha con nhà này cuối cùng lại bắt đầu giận nhau, suýt nữa vui vẻ mặt mày hớn hở. Nhưng bà ta vẫn nhớ thân phận của mình, bà ta không thể cười trên sự đau khổ của người khác được.
Vì vậy phu nhân Hoa Dung đè nén sự vui vẻ trong lòng xuống, khẽ mỉm cười, an ủi, “Phi Nhi, con đi về nghỉ ngơi trước đi, mẹ có thời gian sẽ khuyên cha con. Bây giờ ông ấy đang tức giận, con đừng chọc vào ông ấy, biết chưa hả?”
Đậu Đậu còn tưởng rằng cha của cô gái này không hiểu, còn tưởng rằng mình tránh được một kiếp, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Cô đường đường là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh không thể cứ chết như vậy được. Núi xanh vẫn còn lo gì không có củi đốt, cứ ổn định cha mẹ ruột người ta đã, chuyện sau này để sau này rồi nói đi.
Đậu Đậu an ủi mình như vậy, sau đó bế Viên Viên dắt Biển Biển vừa định đi, Mạch tướng quân đã tức giận quay trở lại, dọa cho tay Đậu Đậu run lên, suýt nữa làm rơi con.
Hoàn hồn cô vội bế chặt lấy con, dè dặt, “Cha, sao cha lại quay lại thế?”
“Mạch Lăng!”
Đậu Đậu thở phào. May quá, lão vũ phu này không phải quay lại mắng cô.
Nhưng cô vừa mới thả lỏng, đã nghe thấy lão vũ phu gầm lên, “Ngày mai con dẫn nó đến chỗ Đại Vu Sư loại bỏ linh lực trên người nó đi!”