Mạch tướng quân bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng của Đậu Đậu làm cho tức giận, ông ta run tay chỉ Đậu Đậu rất lâu, không nói được gì nữa.
Cuối cùng vẫn là phu nhân Hoa Dung lên tiếng, “Phi Nhi mới vừa trở lại, bọn nhóc cũng sợ người lạ. Bằng không…”
“Dẫn đi dẫn đi dẫn đi, muốn dẫn thế nào thì cứ dẫn!”
Mạch tướng quân tức giận nói một câu như vậy, Đậu Đậu lập tức lên tiếng đáp lại, “Được thôi!”
Nói xong cô dắt một đứa bế một đứa, đi đến bên cạnh Mạch Lăng, “Đi qua đó bằng cách nào?”
“Có xe ngựa.”
Mạch Lăng nói rồi giơ tay bế Viên Viên giúp cô, “Đi thôi.”
Đậu Đậu, “… Hay là cứ để em bế đi?”
Sao đột nhiên cô lại cảm thấy đưa cho ai bế cũng không yên tâm nhỉ? Chẳng lẽ hai đứa bé này thật sự là do cô sinh ra à?
Vậy là cuối cùng vẫn một tay dắt một đứa một tay bế một đứa, không cho ai động vào.
Xe ngựa ở ngay bên ngoài Mạch phủ, rất xa hoa, ba mẹ con ngồi ở bên trong không cảm thấy chật chội chút nào.
Nhưng sau khi Mạch Truy lên thì khác, chật, rất chật!
Đậu Đậu không hiểu tại sao Mạch Truy cũng muốn đi theo, nhìn anh ta là biết có thái độ thù địch với cô rồi. Nếu đã không ưa cô như vậy, tại sao còn muốn cùng đi?
Mạch Truy hờ hững nhìn Mạch Lăng, “Làm sao mà không ổn? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta làm phu xe cho nó à?”
“Đại ca có thể không đi, cũng có thể ngồi cái xe ngựa khác.”
“Nhưng ta cứ muốn ngồi cái xe này thì sao?”
“Mạch Truy!” Mạch Lăng tức giận, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy, truyền ra ngoài người khác sẽ nói Tiểu Phi thế nào hả?”
Mặc dù là quan hệ huyết thống, nhưng chính vì quan hệ huyết thống truyền ra ngoài mới càng khó nghe hơn biết không?
Đậu Đậu hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, nhớ tới vừa rồi Mạch Truy nói anh ta muốn ngồi chiếc xe này, cô hắng giọng, đề nghị, “Nếu không em ngồi cái xe khác nhé?”
Cô nói xong bế con ra ngoài, không ngoài dự liệu liền bị Mạch Truy lườm một cái. Đương nhiên cô không thể ngồi cái xe khác rồi, bởi vì cái xe ngựa này là do cha bọn họ đặc biệt chuẩn bị cho cô. Nếu như cô ngồi cái xe khác qua đó, cha bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
Vì vậy Mạch Truy chỉ có thể cau có xuống xe, cùng Mạch Lăng chen trên cái xe ngựa nhỏ hơn chút.
Đậu Đậu bế hai đứa bé lại, vừa thấy bà già Tiểu Ngọc và Duyệt Nhi ngồi ở bên cạnh phu xe bên ngoài, cô không nhịn được vẫn hỏi.
“Này, bà lão Tiểu Ngọc, sao tôi lại cảm thấy người đại ca này không thích tôi lắm nhỉ? Cái nhà này là sao vậy?”
“Tiểu thư, trước kia người đều gọi nô tỳ là Tiểu Ngọc…”
Đậu Đậu, “À… Tiểu Ngọc, bây giờ bà có thể nói rồi chứ?”
“Đại thiếu gia tính tình vốn là như vậy, thích bắt nạt ai nhỏ hơn người.”
Duyệt Nhi cướp lời nói như vậy, giọng rất thành khẩn.
Nhưng Đậu Đậu không hề tin, cô hỏi Tiểu Ngọc, “Thật sự như vậy à?”
“Đương nhiên không phải rồi! Đại thiếu gia và Đại tiểu thư là do Đại phu nhân sinh ra, Nhị thiếu gia và Nhị tiểu thư là Nhị phu nhân sinh ra. Đại thiếu gia luôn luôn không thích tiểu thư.”
“Đại phu nhân? Nhị phu nhân? Người vừa rồi là Đại phu nhân à? Bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi ư?”
“Đương nhiên không phải rồi! Sao tiểu thư lại nghĩ như vậy chứ? Phu nhân bây giờ không rõ tung tích, vẫn đang đợi người đi cứu đấy, sao người có thể nhận nhầm bà ấy chứ?”
Mặt bà lão Tiểu Ngọc đầy vẻ lên án, Đậu Đậu chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, “Hóa ra là như vậy à? Tôi không phải là vừa mới đến nên không hiểu tình thế sao? Nếu không tại sao tôi phải cần bà chăm sóc chứ? Bà chính là bách khoa toàn thư của tôi!”
Bà già Tiểu Ngọc, “… Bách khoa toàn thư là cái gì?”