Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1458: Kỹ năng thiên phú của cô là chuyển hóa công lực của người khác (2)



Mạch Truy đi lên trước kéo cổ tay của Đậu Đậu, do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói thật.

“Ngươi không thể quay về Ma Đô, nếu phu nhân Hoa Dung có thể vứt bỏ cả ta thì nhất định chuẩn bị mọi thứ một cách vẹn toàn, ngươi không thể quay về!”

Đậu Đậu, “... Cho nên?”

“Đi đến sơn trại với ta trước đi.”

“... Sau đó thì sao?”

“Sau đó tu luyện.”

“Ha ha ha ha ha… Ta không dám, ta sợ chết, cho nên anh cả à, cái chuyện tu luyện này tự ta sẽ làm!”

Đậu Đậu nói xong rồi hất tay của Mạch Truy sang một bên, lấy một chai nước giải khát từ trong vòng tay ra. Mới vừa đi được hai bước thì lại bị Mạch Truy bắt kịp.

“Ngươi có biết thiên phú của ngươi là gì không? Ngươi biết kỹ năng của ngươi không? Nếu không có đàn ông thì ma lực của ngươi căn bản sẽ không có tiến triển.”

Đậu Đậu không nhịn được phun toàn bộ nước trong miệng lên mặt Mạch Truy, ngón tay run rẩy, giọng nói lên cao, “Ngươi nói bậy cái gì đó? Ngươi mà còn như vậy thì ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng đó! Ngươi con mẹ nó thiếu đàn ông mới không thể tu luyện!”

Mạch Truy căng mặt, anh ta muốn được yên lặng, còn Đậu Đậu lại phụt một tiếng bật cười.

Cô thấy Mạch Truy có bệnh thần kinh, mấy phút trước còn hóa thân thành người chim đuổi theo cô liên tục bắn tên đoạt mệnh, lúc này lại còn muốn giúp cô. Quả nhiên thế gian này không có kẻ địch vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

“Anh muốn tôi làm cái gì? Giúp anh báo thù à?”

Tiếng nói của Đậu Đậu vừa dứt, Mạch Truy đã nhướn mày lên, còn chưa nói gì thì cổ bà đã ồn ào mở miệng đầu tiên, “Đại công tử! Vu sư đại nhân đã từng tiên đoán, có được Nhiễu Lan Đằng chín lá sẽ có được thiên hạ!”

Đậu Đậu vừa nghe thấy thế liền lập tức nở nụ cười, “Ngươi muốn nghe theo lời nói của bà già này, lập lời thề đi theo ta à?”

“... Cũng không phải là không thể được.”

“Thôi đi Mạch Truy, nếu ngươi muốn ta báo thù giúp ngươi thì cứ nói thẳng, đừng quay sang làm bộ thần phục gì đó, không thích hợp với ngươi đâu!”

Mạch Truy sửng sốt, sau đó lập tức trầm mặc.

Mạch Phi nói rất đúng, anh ta không muốn cúi đầu phục tùng, Đại Vu Sư có thể thề làm nam thiếp của cô đi theo cô nhưng anh ta lại không làm được. Anh ta không thể đi làm một nam sủng của thánh nữ được, cho dù vị thánh nữ này chính là Nhiễu Lan Đằng chín lá, cho dù anh ta... có dục vọng với vị thánh nữ này.

Có được ma sở hữu Nhiễu Lan Đằng chín sẽ có được thiên hạ.

Nếu như anh ta có thể làm cho cô thần phục thì sao?

“Ta không cần ngươi báo thù giúp, bởi vì tự ta có thể làm được. Việc bảo ngươi theo ta đến sơn trại là vì ta thấy ngươi đáng thương mà thôi.”

Thực ra về việc báo thù gì đó, nói trắng ra là chẳng có gì để báo. Phu nhân Hoa Dung vẫn chưa giết anh ta, công ơn nuôi dưỡng và việc lợi dụng này triệt tiêu lẫn nhau, bọn họ không ai nợ ai nữa.

Vì vậy…

“Ngươi thật sự không chịu theo ta đi đến sơn trại à? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi đạo lý này.”

Đậu Đậu vừa nghe thấy thế liền lập tức nở nụ cười, “Không cần ngươi dạy!”

“Ngươi đã hiểu đạo lý này rồi à? Nếu hiểu rồi thì phải biết chọn thế nào rồi chứ?”

“Phép khích tướng? Ngươi tưởng ta sợ chắc!”

Đậu Đậu hầm hừ nói một câu như vậy, xong rồi lại chuyển sang đề tài khác, “Ta cứ không đi đấy, không cần ngươi ta cũng biết làm thế nào!”

“... Hình như ngươi đã quên vừa nãy ta nói cái gì rồi thì phải.”

“Cái gì?”

Đậu Đậu theo phản xạ có điều kiện hỏi một câu, lúc phục hồi tinh thần lại liền lập tức chửi mình ngu ngốc.

Nhưng mà cho dù Đậu Đậu ngu ngốc thì Mạch Truy vẫn nói, “Kỹ năng thiên phú của ngươi là chuyển hóa công lực của người khác, nếu không có ai cam tâm tình nguyện chuyển hóa cho ngươi thì ngươi sẽ mãi dừng lại không tiến lên được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.