Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1459: Cái này tuyệt đối là bug! (1)



“Đưa tay đây?”

“Hả?”

“Ta bảo ngươi đưa tay đây!”

Mạch Truy không nhịn được lộ ra nguyên hình, dáng vẻ hung thần ác sát như vẫn còn muốn lấy mạng của Đậu Đậu.

Đậu Đậu run lên, rồi yếu ớt đưa tay qua. Mạch Truy cầm tay của Đậu Đậu, ý thức khẽ động, ma lực lập tức chảy vào kỳ kinh bát mạch của cô.

Đậu Đậu nhạy cảm nhận thấy được, không dám tin một lúc lâu rồi không ngừng vẫy tay của Mạch Truy ra như bị phỏng.

Cô đang hấp thu ma lực trong cơ thể Mạch Truy!

Trời ạ! Mau bổ một tia sét xuống làm cô tỉnh lại đi! Kỹ năng thiên phú của cô lại là hấp tinh đại pháp!

Cái này tuyệt đối là BUG! Ông trời cũng quá quan tâm cô rồi đó!

Nếu là như vậy, cô chẳng phải là rất nhanh có thể lên làm tổng giám đốc CEO gả cho cao phú soái đi lên đỉnh núi của đời người rồi hay sao?

Ái chà, cái này có thể…

Lắm!

Đậu Đậu nghẹn một chữ ở trong lòng còn chưa kịp nghĩ thì trước mắt chợt tối sầm, hoàn toàn ngất đi. Nếu như kỹ năng thiên phú hấp tinh đại pháp của cô là một BUG, như vậy việc cô hấp thu công lực của người khác liền hôn mê thì lại càng là một BUG lớn đó.

Cô có thể mạnh lên rất nhanh, nhưng trong quá trình cô mạnh lên, chẳng phải là sẽ có nhiều rất nhiều cơ hội đi chết đó à?

Đương nhiên Đậu Đậu không kịp nghĩ những thứ này, bởi vì cô đã hôn mê rồi...

Mạch Truy giơ tay lên đón lấy cô, nhìn thoáng qua nửa người nửa ngựa đang lạch bạch chạy đến, anh ta ghét bỏ cái con vật cưỡi quái dị này nhưng vẫn đặt Đậu Đậu lên.

“Đại công tử, người…”

“Ta biết bà muốn nói gì, ta sẽ suy tính. Bà đi về trước đi, đừng làm cho Hoa Dung nổi lên lòng nghi ngờ.”

“Vâng!”

Cổ bà đáp một tiếng, khó khăn đứng lên, bước từng bước một…

“Công tử, người có thể cho lão nô một con ngựa không ạ?”

“Cho đó, mau trở về đi.”

“Vâng, công tử thì sao ạ?”

“Ta?”

Mạch Truy nhìn con nửa người nửa ngựa đang thảnh thơi cõng Đậu Đậu đi về phía trước một chút, rồi lại nhìn đôi chân mình, thở dài, nói, “Ta đi bộ về.”

Bay thì quá tiêu hao ma lực, hơn nữa anh ta vừa mới bị Mạch Phi lấy mất không ít khí lực, lúc này muốn bay cũng không bay được. Dù sao nơi này cách sơn trại không xa lắm, đến tối chắc cũng tới nơi.

Khụ, may là Đậu Đậu đã hôn mê rồi, nếu không cô nhất định sẽ đứng lên phun cho anh ta mấy câu: Cái quỷ gì chứ! Đi đến tối mà còn kêu là không xa à? Xa muốn chết đó ok!

Đáng tiếc cô đã hôn mê, về việc bị Mạch Truy đưa về sơn trại như thế nào thì không rõ ràng lắm. Cô chỉ biết lúc cô vừa mở mắt ra thì một ngày đã trôi qua. Lại nhắm lại rồi mở ra, trước mắt có một cái bát sứ được đưa tới.

“Cô nương, khát nước chưa? Uống chút nước đi.”

Người nói lời này chính là một bà chị mặc một cái váy vải bố thô, vóc người cường tráng, da đen kịt, dáng vẻ hiền lành chất phác.

Đậu Đậu nhận lấy bát sứ uống nước, uống xong lập tức hỏi, “Đại tỷ à, nơi này là nơi nào vậy?”

“Nơi này là sơn trại, người… là người trong lòng của Thiếu tướng quân à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.