Nếu tuần hoàn như vậy có thể nhiều hơn một phần công lực thì cô sẽ không ngại mà lợi dụng cái người anh cả luôn muốn giết cô này một chút.
“ Chúng ta thế này, xem như là lợi dụng lẫn nhau ư?”
Mạch Truy, “...”
Anh ta còn có thể nói cái gì chứ? Anh ta còn có thể nói như thế nào đây? Anh ta chỉ có thể cười gượng ha ha hai tiếng, nói, “Coi là vậy đi.”
Đậu Đậu sẽ không cho rằng Mạch Truy thích cô nên mới làm vậy. Người có cảm tình thật sự với cô chỉ có nam thần của cô mà thôi.
Cô còn nhớ dáng vẻ trước đây của cô, ngốc nghếch, đần độn, không có chút ma lực nào, chẳng khác gì người phàm. Cô như vậy mà nam thần vẫn có thể coi trọng cô, ngoại trừ tình yêu đích thực ra thì cô không nghĩ ra câu giải thích nào khác cả.
Nếu như Tên Ngốc biết suy nghĩ của cô lúc này thì nhất định sẽ bùng nổ chạy tới tạo cảm giác tồn tại. Đó là vì sư thúc của cậu vẫn chưa biết việc cô còn từng mượn xác hoàn hồn đã thế còn xấu vô cùng! Nếu cô biết được thì nhất định cảm thấy sư thúc công chính là chân ái của đời mình.
Đậu Đậu duỗi tay ra, “Đến đây, thử một chút xem.”
Mạch Truy nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn tinh tế của cô, còn chưa tiến lên đã bị một nam yêu đột nhiên xuất hiện ngăn lại, “Muốn thử thì thử với anh, cách các sinh vật giống đực khác xa một chút đi.”
Vì vội vã chạy tới mà trên thái dương hắn vẫn còn mồ hôi. Hắn nắm chặt lấy tay Đậu Đậu, một bộ nghiến răng nghiến lợi muốn tìm cô tính sổ.
Đậu Đậu vừa nhìn thấy thế đã biết là hắn hiểu lầm, há miệng định giải thích thì bà chị đã hứa sẽ gọi cô khi cơm nước được nấu xong kia lại tới, “Cô nương, ăn cơm tối thôi, ta tới gọi… Chào Thiếu tướng quân, cái đó, vị này chính là… Ớ, ở chỗ này xuất hiện hai đứa nhỏ từ khi nào vậy?”
Xong rồi lại như tám trăm năm chưa được thấy trẻ con, đi qua sờ mặt của hai đứa nhỏ.
Đậu Đậu bớt chút thời gian giải thích một câu với Yêu Nghiệt. Nghĩ đến chuyện lúc trước hắn bảo cô đi về phía nam kết quả cô lại không đi được, không thể làm gì khác hơn là nói, “Giữa đường em bị ngất nên đã bị ngựa vác về theo đường cũ.”
Yêu Nghiệt ừ một tiếng, không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm Mạch Truy.
Hắn không hiểu vì sao bây giờ Mạch Truy lại không ra tay với vợ hắn.
Tất nhiên không phải hắn hy vọng Mạch Truy ra tay với vợ hắn. Hắn chỉ tò mò thôi.
Trong hơn mười mấy tiếng đồng hồ hắn rời đi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Ăn cơm trước rồi hãy nói.”
Mạch Truy đột nhiên mở miệng, nhìn Yêu Nghiệt một cái, dẫn đầu đi trước ra khỏi cửa.
Yêu Nghiệt, “...”
Đậu Đậu, “...”
Bà chị ôm hai đứa nhóc, “... Cô nương, vị này chính là…”
“Cha đứa nhỏ.”
“Ồ, cha đứa nhỏ à… Cái gì? Cha đứa nhỏ! Không… không phải cô nương chưa lập gia đình sao?”
Bà chị kích động đến mức không nói trôi chảy được.
Đậu Đậu vừa định hùng hồn nói cô chưa lập gia đình mà sinh con, nhưng không ngờ Yêu Nghiệt lại hắng giọng một cái, nói…