Đại Vu Sư thuần thục cầm ngân châm đâm vào đầu Đậu Đậu, đâm đến lúc cô đau đến tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại nhìn thấy một đám ma đều đang nhìn mình, cô nhích lại gần Yêu Nghiệt, “Chuyện… chuyện gì thế? Sao lại nhìn em hết thế này?”
Yêu Nghiệt, “... Không có gì.”
Nói xong hắn dắt cô, “Ta đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước.”
Hắn cũng cần yên tĩnh, lượng tin tức thật sự là quá lớn. Vợ hắn trở lại, boss cuối cùng phải đánh không phải là mẹ con Hoa Dung mà là Ma quân?
Mẹ kiếp, chơi hơi lớn rồi thì phải!
Yêu Nghiệt cảm thấy hắn cần thời gian để suy nghĩ có cần giúp vợ chơi tiếp hay không. Nếu như hắn lấy được long cốt, giúp vợ chơi qua cửa hiển nhiên là chuyện trong vài phút, nhưng tại sao hắn phải giúp cô chơi qua cửa?
Giúp cô chơi qua cửa, để cho cô quang minh chính đại thu nhận nam sủng à? Hắn không ngốc như vậy!
Sau đó Yêu Nghiệt đưa người vợ không hiểu chuyện gì của hắn rời đi.
Tiếp sau đó, quần ma hóng chuyện ngơ ngác nhìn nhau. Có cần phải tổ chức hội nghị để đạt được nhận thức chung không.
Đầu tiên, chính là thân phận của Đậu Đậu, bọn họ nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng!
Thứ hai, về chuyện tạo phản, lúc nào, địa điểm ở đâu, cách thức thế nào? Sau khi thành công... phân chia quan chức ra sao?
Những chuyện này đều phải thảo luận!
Toàn bộ quá trình Đại Vu Sư không muốn nói chuyện, nghe qua nghe lại chỉ có một câu, “Ta nói không được tính.”
“Vậy ai nói thì được tính?”
“Dựa vào ai thì người đó nói sẽ được tính.”
Đại Vu Sư cười lạnh chỉ ra sự thật, sau đó vỗ vai Mạch Truy, chế giễu, “Sao thế? Tính sai rồi? Muốn mượn sức mạnh của cô ấy lật đổ Ma quân, nếu không nghe lời cô ấy làm sao có thể được?”
Mạch Truy, “...”
Đại Vu Sư nói không sai, anh ta đúng là muốn mượn sức mạnh của cô để lật đổ Ma quân, không chỉ như vậy, anh ta còn không muốn nghe lời cô.
Trong lúc quần ma cứ ngẩn ra, Mạch Truy cứ lúng túng như vậy thì Đại Vu Sư đi rồi.
Đi tới cửa còn không quên quay đầu lại hỏi Mạch Truy, “Này, ta ở chỗ nào?”
Mạch Truy hoàn toàn không muốn để ý đến y, tùy tiện giơ tay lên chỉ, sai thủ lĩnh sơn tặc đi lo liệu.
Quần ma bên này cảm xúc hỗn loạn, nhưng Đậu Đậu bên kia lại không có cảm giác gì. Ngay từ đầu cô đã không biết thân phận của mình. Cô chỉ muốn trả thù cho mẹ, khiến phu nhân Hoa Dung và Mạch Quỳnh Lâm chết không yên lành. Mục tiêu cuộc sống sau đó chỉ còn lại việc bỏ nhà theo trai thôi.
“Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Đậu Đậu, “... Anh ngủ với em nhé?”
“... Anh cự tuyệt.”
“Đừng mà, con cũng đã sinh rồi, đắp chăn nói chuyện trong sáng anh còn sợ cái gì?”
“... Ồ.”
“Ồ là ý gì? Ồ là đồng ý rồi à?”
“... Ừ.”
“Thật không? Vậy anh ngủ phía ngoài.”
“... Tại sao anh phải ngủ phía ngoài?”
Yêu Nghiệt không nhịn được vẫn hỏi như vậy, sau đó Đậu Đậu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, “Chẳng lẽ anh muốn ngủ bên trong à?”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, hình như ngủ trong không phải chuyện đại trượng phu nên làm, vì vậy liền... khuất phục rồi.
Đương nhiên ban đầu hắn hỏi như vậy là do thói quen, bởi vì trước kia lúc ở Nhân giới, cô thích ngủ phía bên ngoài.