“Quay về tương đương với tự tìm cái chết. Thiên phú của cô đã thức tỉnh rồi, đừng nói là phu nhân Hoa Dung, đến cả Ma quân cũng sẽ không tha cho cô.”
Đậu Đậu ngẩn ra, sau hồi lâu mới hỏi, “Tại sao? Chỉ là thiên phú của ta thức tỉnh thôi mà, lại không đào mộ tổ tiên nhà ông ta! Hơn nữa, trước kia không phải ông ta còn triệu...”
Giọng Đậu Đậu càng nói càng yếu, đến cuối cùng hoàn toàn không nói gì nữa.
Bởi vì cô hiểu rồi, loại thiên phú này của cô, đừng nói là đám thánh nữ trong Thánh Nữ Các, nếu như mở rộng công lực hút người ta, vậy Ma quân cũng không phải là đối thủ của cô.
Nếu như cô là Ma quân cũng sẽ không nhịn được mà giết chính mình!
Đậu Đậu chưa từ bỏ ý định, “Vậy phu nhân Hoa Dung thì làm thế nào? Cứ để cho bà ta hung hăng càn quấy như vậy à?”
“... Nếu không thì sao?”
“Không dễ dàng gì mới bắt được thóp của bà ta! Qua thôn này sẽ không còn cái quán nào nữa đâu! Bà ta bà ta bà ta, bà ta đã chuẩn bị vứt bỏ Mạch Truy rồi, đến lúc đó làm cái giấy chứng tử giả cho Mạch Truy, muốn Mạch Khanh giết chết bà ta sẽ khó khăn!”
“Tại sao nhất định phải là Mạch Khanh giết chết bà ta? Đợi cô ngồi lên vị trí đó rồi, muốn giết chết ai còn không phải là một câu nói sao?”
Đại Vu Sư nói rất nhẹ nhàng, nhưng trọng lượng trong đó thì không hẳn nhẹ như thế. Y đang xúi giục cô phản Ma quân giống như Mạch Truy. Nhưng Mạch Truy là vì muốn lợi dụng cô, mà Đại Vu Sư... hình như từ đầu y đã chắc chắn cái gì đó rồi.
Đậu Đậu không trả lời, cô bế lấy Viên Viên từ lòng Yêu Nghiệt qua, chuyển đề tài tương đối gượng gạo, “Viên Viên đói rồi à? Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Nói xong cũng không quan tâm Đại Vu Sư nghĩ như thế nào, trực tiếp dắt nam thần đi tìm cơm.
Đại Vu Sư bị chẹn họng, lắc đầu, sớm đã đoán được. Mạch Truy không biết đã nghe trộm được bao lâu đi ra, nói, “Còn tưởng ngươi có cách gì, không phải cũng không thuyết phục được sao.”
“Tĩnh tức là động, động tức là tĩnh. Đại thiếu gia hành quân nhiều năm như vậy, không phải đến cái đạo lý này cũng không hiểu chứ?”
Đại Vu Sư hợp tình hợp lý giả bộ cool ngầu, sau đó không để ý tới Mạch Truy nữa, cũng theo hướng Đậu Đậu đi ăn cơm.
Ăn xong bữa sáng, một đám đàn ông trong sơn trại người phải xuống núi thì xuống núi, người phải luyện võ thì luyện võ, hình như ai ai cũng rất bận.
Đậu Đậu bế con đi một vòng xem môi trường xung quanh, tương đối yên tâm giao con cho Yêu Nghiệt, “Trông con đi, em thử xem có thể tu luyện được không.”
Sau đó mới vừa bày ra tư thế, nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên giơ tay ra kéo Yêu Nghiệt, “Em trả lại công lực cho anh thử xem.”
“... Trả anh? Là sao?”
“Không phải thuật song tu có lợi cho cả hai bên sao? Em hút sức mạnh của người khác một mình, dù sao vẫn không tốt lắm nhỉ?”
“Chính xác.”
Nếu như hút lấy một mình, một con yêu như hắn khẳng định không cung cấp đủ cho cô ăn, đến lúc đó cô đi tìm tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, hắn tìm ai mà khóc đây? Tốt nhất có thể trả lại, tốt nhất có thể tăng nhanh, nếu không...
“Này, sao lại không có động tĩnh gì thế?”
Đậu Đậu cầm tay Yêu Nghiệt dùng sức lực từ lúc bú mẹ đến giờ nhưng ma lực trong cơ thể cô vòng vo sống chết không chịu đi ra ngoài.
Thấy tình hình này, Mạch Truy không nhịn được liền đi qua đây, “Hắn là yêu, có thể giống ma được à?”
Đậu Đậu, “... Ngươi có ý gì?”
“Ngươi có thể hấp thu yêu khí không có nghĩa là yêu có thể hấp thu ma lực. Đổi thành ma, có lẽ sẽ khác.”
Đậu Đậu nghe lời này của anh ta mà còn không hiểu gì thì đúng là đồ ngốc!