Yêu Nghiệt nhìn thấu ý trong mắt Đậu Đậu, thở dài, cảm khái trong lòng: Đều là Vân Tung dạy dỗ ra. Lúc không đánh lại được luôn nghĩ chạy, một khi có cơ hội thắng thì tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Lần này hay chưa, vợ hắn quyết định đánh đại boss rồi, sau khi đánh xong, có lẽ còn muốn làm đại boss nữa.
Vậy hắn thì sao? Hắn phải làm thế nào đây?
“Nếu đã như thế, vậy chúng ta trốn đến rừng sương mù mấy ngày, đợi tin tức qua đi lại kéo nhau trở lại.”
Đại Vu Sư giải quyết dứt khoát, sau đó nhìn về phía Mạch Truy, “Có đi không?”
Mạch Truy, “... Đương nhiên.”
Anh ta đi còn có thể có cách gì chứ, đội hộ vệ Ma quân phái tới vốn dĩ chính là giết anh ta. Ở Ma tộc, bởi vì óc sinh mệnh dài đằng đẵng nên khi phạm tội sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Ban cho cái chết đương nhiên không nhiều, nhưng nếu phu nhân Hoa Dung đã đại nghĩa diệt thân rồi, Ma quân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phô trương sự đối xử bình đẳng của bản thân.
Cho nên anh ta nhất định phải trốn.
Cứ quyết định thống khoái như thế, mấy gia chủ trong sơn trại ở lại trông núi, làm như chưa từng nhìn thấy bọn họ. Đại Vu Sư và Mạch Truy thì cùng Đậu Đậu Yêu Nghiệt và hai đứa bé đến rừng sương mù.
Bọn họ quyết định không sai, chân trước mới vừa thu dọn hành lý lên đường, chân sau đội hộ vệ của Ma quân đã tra đến nơi này rồi. Bọn họ không ngờ ở nơi biên cương xa xôi còn có một cái trại như vậy, bên trong toàn là phạm nhân xăm trổ sinh sống.
Sau khi hỏi xong không phát hiện ra manh mối, lại rời đi đến nơi khác lục soát.
Đội hộ vệ đi rồi, mấy gia chủ thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng vui mừng. May mà Ma quân không quan tâm đến Nhị tiểu thư, ông ta không giống như con yêu kia dựa vào mùi mà lần theo dấu vết tới nơi này.
Nhưng mà như vậy là xong rồi à?
Không, đương nhiên là không, căn cứ theo định luật Murphy, nếu như có chuyện gì không tốt mà có thể xảy ra, vậy thì nhất định sẽ xảy ra.
Trước lúc đi Đậu Đậu luôn lo lắng trong ổ sơn tặc liệu có nội tặc nào không muốn mạo hiểm tạo phản vì vậy tố cáo bọn họ không, sau khi đi rồi, chuyện này quả nhiên vẫn xảy ra.
Có một người nhân lúc đội hộ vệ đi lén thả bồ câu đưa thư. Bồ câu đưa thư là gửi cho mấy người Đậu Đậu trong rừng sương mù, trên đó viết đội hộ vệ đã lục soát qua đây rồi, trại an toàn nên có thể không cần đến rừng sương mù nữa. Nói một câu mà đã tiết lộ phương hướng cụ thể của bọn họ.
Bồ câu đưa thư không ngoài dự liệu bị đội hộ vệ ngăn lại, một đám ma đùng đùng đi đến phía rừng sương mù. Nếu không phải mấy người Đậu Đậu nhanh nhẹn thì lúc này đã bị bắt rồi.
Mấy người yêu yêu ma ma vội vàng chạy vào rừng sương mù dừng lại, tìm khối đá lớn, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sương mù trong rừng sương mù rất dày, nhưng có Viên Viên ở đây nên miễn cưỡng phán đoán được lúc này không có độc.
Trước đó lúc bọn họ thảo luận đã quên mất cái bug nhỏ Viên Viên này. Có bé ở đây, dù độc không màu không mùi thế nào đi nữa thì cũng có thể dễ dàng ngửi ra được.
Cho nên lúc truy binh qua đây, mấy con ma do dự có nên vào hay không, bé thò đầu ra khỏi ống tay áo dưới sự xúi giục của anh trai, giọng trẻ con rất quả quyết, “Không có độc, không có độc!”
Sau đó bọn họ liền chạy vào.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đại Vu Sư mở miệng trước, “Sao người của đội hộ vệ lại tìm tới đây nhanh như vậy, chẳng lẽ là trong sơn trại có nội gián?”