Nếu như ông ta dám không tức giận, Hoa Tú Xu sẽ giết chết ông ta ngay, cho nên ông ta vẫn phải tức giận đi thôi.
Vì vậy Mạch Khanh đập bàn một cái, “Đứa con gái bất hiếu! Đứa con gái bất hiếu! Đứa con gái bất hiếu!”
Mạch Quỳnh Lâm bị doạ giật mình, ngay cả Ma quân đưa Mạch Quỳnh Lâm tới cũng hơi ngẩn ra: Mạch tướng quân đang biểu đạt sự tức giận à?
Câu trả lời đương nhiên là... không chỉ như vậy.
Mạch tướng quân đứng lên mắng mấy câu đứa con gái bất hiếu, sau đó đương nhiên muốn chuyển vào chủ đề chính, “Đứa con gái bất hiếu như vậy, chết một trăm lần cũng không đáng tiếc! Đáng thương cho vi thần vì dân trừ hại, cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này... Phu nhân! Vi phu có lỗi với bà!”
Nói xong kéo tay phu nhân Hoa Dung, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Tay phu nhân Hoa Dung run lên, chột dạ. Mạch Khanh có ý gì? Muốn bảo vệ Mạch Truy sao?
Câu trả lời tất nhiên là đúng!
Mạch Khanh thương yêu Mạch Truy nhiều năm như vậy, ông ta sẽ không ngờ thật ra Mạch Truy là con nuôi. Bây giờ chuyện ập lên đầu, không bảo vệ được con gái, đương nhiên phải bảo vệ con trai rồi.
Ông ta một khóc hai nháo ba thắt cổ, Ma quân còn có thể nói như thế nào nữa?
Ông ta đương nhiên sẽ lập tức nhả ra, “Mạch tướng quân, khanh bình tĩnh chút, bản quân biết trong chuyện này Mạch Truy công tội bù trừ, đã có chiếu thư tuyên án rồi. Chỉ cần Quyển Châu Liêm tìm được hắn, sẽ lập tức sẽ đưa hắn về Ma Đô.”
“Thật vậy sao?”
Mạch Khanh khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, Ma quân vội vàng nói, “Thật, lát nữa sẽ hạ chiếu.”
Vốn dĩ ông ta không định xử lý Mạch Truy, là phu nhân Hoa Dung đại nghĩa diệt thân nên ông ta mới thuận nước đẩy thuyền. Bây giờ biết chuyện Nhiễu Lan Đằng chín lá chính là tới để cướp bát cớm với ông ta, vì thế sẽ cảm thấy Mạch Truy không sai.
Không những không sai, nếu như thật sự có thể truy sát Mạch Phi thì còn có công nữa.
Vì vậy Ma quân lại thuận nước đẩy thuyền lần nữa, cam kết với Mạch tướng quân, nói Mạch Truy nhất định có thể bình yên trở lại.
Mạch tướng quân nghe thấy thế liền vui vẻ, nhưng phu nhân Hoa Dung nghe xong lại phiền lòng.
Mạch Truy trở về?
Đùa cái gì thế? Anh ta trở lại bà ta còn có thể sống tốt được à?
Chỉ riêng cái ải Mạch Khanh này, chỉ riêng cái tội danh khi quân này đã có thể đè chết bà ta rồi!
Cho nên, Mạch Truy không thể trở lại, bà ta nhất định phải tìm một khế nhân đáng tin giết chết Mạch Truy.
Cho nên bà ta vô cùng yên tâm, phái cổ bà đi...
Đương nhiên cổ bà đồng ý, bà ta đang ưu sầu không có cơ hội đưa tin cho Mạch Truy đây này.
Vì vậy Quyển Châu Liêm chân trước vừa đi, chân sau cổ bà đã đi theo, hai người mang tâm tư riêng đến rừng sương mù, cứ phải gọi là vô cùng nghiêm túc.
Mấy người trong rừng sương mù vẫn chưa biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vẫn đang vây quanh đống lửa nướng thịt.
Sương mù trong rừng sương mù tầng tầng lớp lớp, càng đi vào bên trong thì càng nặng hơn, Mạch Truy và Đại Vu Sư không quen, nhưng Yêu Nghiệt sống một khoảng thời gian ở Đế Đô, thay người dân hút không ít sương mù ở Đế Đô lại nhìn rõ. Đương nhiên Đậu Đậu cũng nhìn rõ, cô nhớ trước kia cô bắt yêu đã từng gặp sương mù lớn. Cho nên hai người bọn họ vẫn khá bình tĩnh, bình yên cưỡi mây đạp gió, bình yên tu luyện ăn thịt.