Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1490: Hai người các ngươi đứng lại cho ông đây! (2)



Ông lão dẫn bọn họ đi vào trong, bên trong dần dần hiện ra một thôn nhỏ. Già trẻ trai gái trong thôn đều mặc như người nguyên thủy, ma khí trên người ai cũng rất nhạt. Giống như là người sống ở cõi bồng lai, bỗng dưng thấy người từ bên ngoài đến, vẻ mặt đều có chút sợ hãi.

“Không cần sợ, bọn họ không phải là ma phóng hỏa đâu.”

Ông lão nói như vậy, một cô gái trẻ tuổi yếu ớt lên tiếng, “Nhưng… nhưng bọn họ ăn ăn ăn, ăn đồng bào của chúng ta!”

Nói xong co rúm lại, lộ ra một cái đuôi thỏ.

Đậu Đậu, “...”

Cô trừ xin lỗi ra hình như cũng không thể nói cái gì khác, mặc dù cô không cảm thấy mình có lỗi gì, nhưng thái độ xin lỗi của cô rất thành khẩn. Hơn nữa cô cũng chỉ ăn một con thỏ thôi, sau đó... sau đó chủ yếu là lợn rừng.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu tương đối thành khẩn nói, “Tôi xin lỗi.”

Cô gái trẻ tuổi nhảy về phía sau một bước, cảnh giác nhìn cô, giống như hoàn toàn không tin lời cô nói, lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn.

Ông lão thấy thế vội nói mọi người đừng hoảng, vừa bảo Đậu Đậu sẽ không sát sinh mà đổi thành ăn chay, vừa bắt đầu nói chuyện chính, “Bây giờ bên ngoài rừng đã cháy rồi, thế lửa rất lớn, chúng ta phải dập tắt lửa, nếu không một khi cháy tới bên trong, tất cả động vật đều sẽ chết!”

“Vâng!”

Một nhóm nam nam nữ nữ đồng loạt lên tiếng đáp lại, sau đó lại bắt đầu khóc, khóc thành đoàn luôn. Người này khóc lợi hại hơn người kia, người này khóc đau đớn hơn người kia. Đậu Đậu sợ hãi trừng mắt ngẩn ra, nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào.

Cả quá trình Yêu Nghiệt đều dửng dưng, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn. Khóc? Sau đó sẽ mưa à? Tại sao hắn cảm thấy cái mô típ này có chút quen thuộc nhỉ?

Đúng, tộc Thần Long cầu mưa, cũng là dựa vào khóc. À, không hoàn toàn là thế, hắt hơi cũng được.

Hình như ma khí trên người ông lão kia cũng không nặng lắm. Hơn nữa hắn luôn cảm thấy ông lão kia mang lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc.

Giống như ông ấy vốn dĩ là Thần, sa đọa vào Ma đạo nên mới biến thành Ma vậy.

Yêu Nghiệt bị cách nghĩ của mình doạ cho một phen, nhớ ra Thần tộc có vẻ như không có tiền lệ sa đọa vào Ma đạo nào, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

“Á, trời mưa rồi!”

Đậu Đậu hơi kinh ngạc, vừa muốn giơ tay ra hứng mưa đã bị Yêu Nghiệt nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, “Đừng động vào, hình như mưa này có độc.”

Nói xong hắn bố trí bình phong, cau mày ra hiệu cho Đậu Đậu nhìn ra phía xa. Cây cối đã bị đốt ở phía xa được mưa tưới lên, chỗ nào cũng phun ra khói đen, khói bay lên quanh quẩn trên bầu trời rừng sương mù, con chim nhỏ vừa bay qua đụng phải, lập tức chết ngay. Khói đen rút đi, thân cây vốn dĩ bị đốt lại lần nữa khôi phục nguyên dạng.

Chỉ đáng thương cho con chim nhỏ kia, bị khói độc chết, lại bị mưa xối xuống, còn chưa bắt đầu rơi xuống đất thì đã thành một bộ hài cốt, khung xương nhỏ xíu treo ở trong tầng mây, rất nhanh, ngay cả hài cốt cũng không còn nữa.

So với Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, đội hộ vệ đang phóng hỏa ở bên ngoài lại càng khiếp sợ hơn. Bọn họ chỉ nghe nói rừng sương mù giết ma không thấy máu, cho đến hôm nay mới tính là tận mắt nhìn thấy...

Tướng sĩ vẫn đang cầm đuốc trừng mắt ngẩn ra, có một người đứng gần nhất bị vạ lây, la lối chạy ra bên ngoài, mới vừa chạy được hai bước đã ngã nhào xuống đất, toàn thân giống như bị ăn mòn, bốc lên rất nhiều khói đen, chỉ chốc lát đã hóa thành một bãi tro tàn, gió thổi một cái đã bay hết đi.

Thảm án xảy ra ở trước mắt, cho dù là ma cũng biết sợ hãi.

Bọn họ rối rít lui về phía sau, ai cũng nhìn đội trưởng đội hộ vệ, muốn hỏi gã rốt cuộc làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.