Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1491: Có chết, gã cũng phải kéo theo một cái đệm lưng! (1)



Đội trưởng đội hộ vệ cau mày một lúc lâu, nhìn về phía Quyển Châu Liêm mới vừa thả chim ra nhưng chim đã chết rồi, hỏi, “Vu Sư đại nhân, cô xem...”

“Bẩm báo đúng sự thật với Ma quân, đây không phải là lỗi của các ngươi.”

Quyển Châu Liêm không rảnh đi lo chuyện của đội hộ vệ, cô ta chịu dùng chim để thử độc cho bọn họ lúc trời đột nhiên mưa đã là tận tình tận nghĩa rồi.

Cho nên cô ta nói lạnh lùng với đội trưởng đội hộ vệ như vậy rồi dìu Dịch Xuân Thu chuẩn bị đi.

“Đợi đã!”

Đội trưởng đội hộ vệ rõ ràng không tin cô ta, ba bước gộp làm hai chạy qua ngăn cô ta lại, “Vu Sư đại nhân, vừa nãy sứ giả đã nói rồi, sở dĩ Ma quân đồng ý giữ lại tính mạng của Dịch Xuân Thu, điều kiện tiên quyết là cô có thể mang tro cốt của Mạch Phi về. Bây giờ vẫn chưa tìm được tro cốt của Mạch Phi, cô dám đi à?”

Vừa nghe thấy câu này cũng biết ngay đội trưởng đội hộ vệ là một người làm chuyện lớn. Đã nói là làm thiên sứ của đối phương rồi, nửa đường muốn chạy gã tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Có chết, gã cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!

“Vu Sư đại nhân cứ đợi trước đã, tạnh mưa rồi, ngộ nhỡ có thể tìm được tro cốt của Mạch Nhị tiểu thư thì sao? Cứ đưa Dịch Xuân Thu đi như vậy không thích hợp.”

Nói xong ra hiệu cho mấy anh em tiến lên, giữ Dịch Xuân Thu lại. Lúc đó Dịch Xuân Thu đã sắp tỉnh rồi, bị lắc lư như vậy, từ từ mở mắt ra. Thấy rõ tình hình trước mắt, y lập tức đứng lên, “Có chuyện gì vậy? Tình hình trong rừng bây giờ thế nào?”

Đội trưởng đội hộ vệ lập tức nói tình hình bên trong, trong lời nói không thiếu thành phần phóng đại, mục đích của gã chính là xúi giục Đại Vu Sư đi vào lần nữa.

Dù sao gã cũng nghe hiểu tin tức sứ giả mang về rồi. Ý của Ma quân là nhất định phải cứu Đại công tử Mạch gia, Mạch Phi nhất định phải chết, còn Đại Vu Sư, tùy đi.

Dù sao bây giờ y cũng không phải là Đại Vu Sư nữa rồi, chết hay không chết cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với Ma tộc.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, gã vừa xúi giục như vậy, Đại Vu Sư đã lập tức đi vào rừng sương mù, mới vừa đi được hai bước đã bị Quyển Châu Liêm đuổi kịp, “Đứng lại! Ngươi không thể đi vào! Nước mưa này có độc, vừa nãy đã có một hộ vệ chết rồi!”

Dịch Xuân Thu dừng lại tại chỗ, chỉ chốc lát, mưa đã tạnh. Y nhìn Quyển Châu Liêm một cái, không chút nghĩ ngợi đi vào trong.

Quyển Châu Liêm sắp điên rồi, cô ta níu Đại Vu Sư lại, “Ta đi! Ngươi... ngươi ở lại chữa trị cho Đại công tử Mạch gia đi. Độc của hắn, ta không giải được.”

Thử còn chưa thử đã nói không giải được, Quyển Châu Liêm hoàn toàn là kiếm cớ để không muốn cho Dịch Xuân Thu đi vào.

Dịch Xuân Thu đương nhiên biết, đáng tiếc, Quyển Châu Liêm đã nhanh hơn y một bước đi vào trong.

Mạch Truy trúng độc, y lại không thể không cứu.

Không cứu phải trơ mắt nhìn Mạch Phi và vị Đông Hải kia lại ở bên nhau lần nữa. Không cứu, bọn họ sẽ không còn bất cứ cơ hội nào.

Thế là, vốn dĩ ý của đội trưởng đội hộ vệ là muốn khiến cho Dịch Xuân Thu tự tìm đường chết vào tìm Mạch Phi. Không ngờ kết quả cuối cùng lại thế này: Dịch Xuân Thu ở bên ngoài chữa bệnh cho Mạch đại công tử, Đại Vu Sư mới bổ nhiệm lại mạo hiểm vào rừng sương mù.

Được lắm, chuyện này được lắm, kẻ đáng chết không đi vào, kẻ không đáng chết lại chạy vào tự tìm đường chết rồi.

Xem ra lại phải làm phiền sứ giả chạy về một chuyến nữa thôi.

Sứ giả bị gã nhìn như vậy, sắc mặt lập tức rất xoắn xuýt, có điều nể tình lần này có tin tức tốt, vẫn tận tụy trở về. Có tin tức tốt, chắc chắn sẽ không bị mắng thảm như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.