Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1495: Ra tay đi! (1)



Ông lão điên nghe thấy liền tức giận, “Ngươi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện sao? Đứa cháu nội đó của ta biết ngươi có cái thiên phú này cho nên mới muốn giết chết ngươi! Mang về? Mang về thì ngươi đi chết luôn đi!”

Lần này Đậu Đậu không bằng lòng, “Đồ ăn đến miệng ông lại bảo tôi nhổ ra? Không thể nào!”

“... Vậy thì ngươi đi chết đi.”

Lão già điên nói xong, không khí trong không gian vặn xoắn bắt đầu loãng đi.

Đậu Đậu vùng vẫy hai cái đến Tiểu Đằng cũng gọi cả ra, cuối cùng chỉ có thể khuất phục sự lạm dụng uy quyền của lão già điên, “Được được được, không cần thì không cần!”

Dù sao cô đã biết thiên phú của mình rồi, đến lúc đó tu luyện lại cũng thế.

Vì vậy cô đồng ý rất sảng khoái, thế nên lão già điên đạt được mục đích rồi. Ông ấy đương nhiên biết trong lòng Đậu Đậu nghĩ thế nào, ông ấy sống đến cái tuổi này, ăn muối còn nhiều hơn Đậu Đậu ăn cơm nữa!

Có điều, trở về đâu có nhiều động vật nhỏ ngây thơ lương thiện cho cô hút sức mạnh như thế?

Nằm mơ à!

Có điều ông ấy không phải là không trả giá gì cả, lúc động cây mở ra, ông ấy đã tiêu hao công lực của một nghìn năm!

May mà ông ấy lớn tuổi, công lực cũng tích góp được thâm hậu rồi, mở thêm mấy lần vẫn chống đỡ được.

“Vợ? Vợ, em ở bên này à?”

Tiếng Yêu Nghiệt đột nhiên truyền qua đây, gần trong gang tấc, chỉ cách Đậu Đậu một lớp vỏ cây, hai đứa bé được hắn bế trên tay, nghe thấy hắn gọi cũng gọi mẹ ơi theo.

Đậu Đậu không trả lời, bởi vì cô sợ Yêu Nghiệt biết sẽ không hỏi phải trái đúng sai mà đi lên đánh lão già điên.

Đến lúc đó để lộ hơi thở không nói, ngộ nhỡ đánh chết lão già điên rồi thì bọn họ làm sao mà thay đổi được hiện trạng bị Ma quân lùng bắt thế này?

Cái loại khả năng này, trừ phim truyền hình ra, cô cũng mới chỉ nhìn thấy có lần này thôi.

Đậu Đậu nhìn cái trâm trong tay, nghĩ đến kết cục cuối cùng của mẹ, khẽ thở dài, quyết định, “Ra tay đi.”

Yêu Nghiệt chỉ nghe thấy một câu như vậy, lần nữa mở mắt ra thì đã đến hiện trường đính hôn của Đậu Đậu và Đại Vu Sư.

Hắn ngẩn ra một lúc, muốn nói vừa rồi mình vẫn còn đang ở trong rừng sương mù cơ mà, sao đột nhiên lại đến ngày vợ đính hôn với Dịch Xuân Thu rồi. Chớp mắt một cái thì đến tại sao mình lại nghi ngờ cũng không nhớ nữa.

Đây chính là điều kỳ diệu của lỗ hổng thời gian, chỉ có người đi qua lỗ hổng thời gian mới có thể có ký ức trong ba ngày. Những người không liên quan khác đều sẽ quên sạch sẽ.

Cho dù là Quyển Châu Liêm hay là đội trưởng đội hộ vệ, hoặc là Mạch Truy đang xoắn xuýt không biết có cần thề nhận Đậu Đậu làm thê chủ không, tất cả đều trở về vị trí cũ trong nháy mắt. Ngay cả quan Tinh Tú và Ngọc đế ở trên thiên đình nhìn chằm chằm tinh tú mãi cũng bị ảnh hưởng đến.

Vừa nãy bọn họ thảo luận đến chỗ nào rồi?

Thế chân vạc?

Không đúng không đúng, tại sao phải là thế chân vạc? Quan Tinh Tú bảo Ngọc đế yên tâm đừng gấp, Ngọc đế cau mày suy nghĩ một lúc, gật đầu, coi như là tin quan Tinh Tú.

“Mấy ngày nay khanh phải chú ý kỹ tinh tú cho Trẫm, nhất định phải tính ra rốt cuộc Hoa Tú Xu tạo phản hay Ly Cửu Ca soán vị! Trẫm đi trông cái tên tiểu tử Đông Hải kia, hắn vẫn chưa tìm xong đồ ở thiên đình đâu!”

Ngọc đế lầm bầm rời đi, quan Tinh Tú gãi đầu, thật sự không hiểu sao ông ta lại nói đến chuyện thế chân vạc.

Sao ông ta lại có cái cách nghĩ như vậy nhỉ?

Chẳng lẽ ông ta vẫn cảm thấy Ngọc đế có bản lĩnh trở thành một cái bắp đùi to khỏe à?

Ha ha!

Thiên hạ này không phải là của Ly Cửu Ca thì chính là của Hoa Tú Xu. Ngọc đế? Ngọc đế không có sức xoay chuyển trời đất!

Nhưng ông ta đứng về đội của Ly Cửu Ca. Nguyên nhân cũng không có gì khác ngoài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.