Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1496: Ra tay đi! (2)



Ly Cửu Ca là Long thần, cùng một thế giới cùng một chủng tộc, tương đối có tiếng nói chung.

Hoa Tú Xu thì khác, ai biết tính tình của ông ta rốt cuộc như thế nào, bộ dạng nham hiểm xảo trá cáo già xảo quyệt. Ông ta muốn làm chủ sáu giới, vậy đám lãnh huyết vô tình Ma tộc kia không phải là điên cuồng ngang ngược muốn chết à?

Ly Cửu Ca mặc dù đã từng giết Tây Hải, tội không thể tha thứ, nhưng hắn hành động xử sự dù sao vẫn đâu ra đấy.

Ông ta đã nghe nói cả rồi, Ma tộc thì không như vậy, Ma tộc muốn làm cái gì thì làm cái đó, giết người đều không chớp mắt.

Khụ, chuyện này Hoa Tú Xu cũng không biết, nếu không đây tuyệt đối là lần Ma tộc bị bôi nhọ thảm nhất. Cái gì gọi là Ma tộc làm việc tùy tâm tùy tính giết người không chớp mắt, cái gì gọi là chuyện Ly Cửu Ca giết toàn bộ Tây Hải là có nguyên nhân? Ma tộc bọn họ giết hại không phải là có nguyên nhân à?

Ma tộc bọn họ giết hại, đó là bởi vì bọn họ thích!

Ly Cửu Ca giết toàn bộ Tây Hải không phải là vì hắn thích sao?

Nếu như hắn không thích Mạch Phi, cần gì phải vì cô mà giết toàn bộ Tây Hải? Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm chắc?

Đương nhiên, Ma quân không biết. Ông ta cũng đột nhiên bị kéo trở lại từ hiện trường thảo luận chuyện xuất giá với Mạch Quỳnh Lâm, định thần nhìn lại, cảm thấy tình cảnh này hơi quen mắt. Nhưng lại lập tức quên ngay rồi, tiếp tục ở lại, nói chuyện với Mạch Truy Mạch Lăng.

Một giây trước đó Mạch Truy vẫn đang trúng độc thoi thóp sắp chết, một giây tiếp theo đã khỏe như vâm ngồi ở Mạch gia. Anh ta ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Ma quân một lúc, quả quyết mở miệng phụ họa theo, “Đúng, Quân thượng nói đúng, Mạch Lăng ở nhà nhiều năm như vậy, cũng nên tìm việc mà làm rồi. Gia nhập cấm vệ quân thủ hộ Ma Đô đúng là một chuyện tốt.”

Mạch Lăng cũng ngẩn ra một chút rồi mới đáp lời Ma quân.

Mạch tướng quân nhìn thấy tất cả, nghi ngờ mở miệng nói, “Hai người các con sao hôm nay đều ngẩn ra thế?”

Nói xong nhìn phu nhân Hoa Dung, “Phu nhân, sao bà cũng thế vậy?”

Phu nhân Hoa Dung có thể nói cái gì? Bà ta còn có thể nói thế nào chứ? Chẳng lẽ bà ta có thể nói vừa rồi hình như bà ta mơ thấy Ma quân qua đây dùng lễ Ma hậu để xin lấy con gái bà ta à?

Đương nhiên không rồi!

Bà ta không dám!

Vì vậy bà ta chỉ có thể cười lúng túng, “Có lẽ là hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Chớp mắt mà Phi Nhi đã đính hôn rồi, người làm mẹ cả như thiếp cảm khái trong lòng...”

Mạch tướng quân căn bản không tin lời bà ta, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói, “Nghỉ ngơi cho tốt, con đã lớn rồi, không cần bà cứ lo lắng mãi.”

“Vâng, phu quân nói đúng.”

Sau đó Mạch tướng quân quay đầu nhìn Mạch Quỳnh Lâm đang đứng dán vào người Ma quân, không ngoài dự liệu Mạch Quỳnh Lâm cũng đang ngây ngẩn.

Rồi sau đó chính Đại Vu Sư cũng đang ngẩn ra.

Lần này trong lòng Mạch tướng quân không khỏi nổi lên nghi ngờ. Sao hôm nay mọi người đều ngây ngẩn như thế? Thật kỳ lạ...

Đương nhiên ông ta thấy kỳ lạ rồi, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra, chỉ có ông ta bình thường, tại sao? Chẳng lẽ là vì chỉ số thông minh của ông ta online à?

Đương nhiên không phải rồi!

Bởi vì lúc lão già điên hy sinh công lực một nghìn năm mở động cây thời gian ra, Mạch tướng quân bất tài đang ngủ trưa. Ông ta cũng vô tâm, nghe được một nửa biết con trai ông ta đi ra ngoài rừng sương mù rồi thì lập tức yên tâm vui vẻ ăn gì cũng thấy ngon!

Ông ta tiễn Ma quân đi rồi bảo phu nhân Hoa Dung chuẩn bị đồ cưới, còn mình thì lo lắng lâu như vậy, dù sao cũng phải ngủ một giấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.