Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1601: Đi theo anh (1)



Đột nhiên nhìn thấy nam thần của cô phong độ ngời ngời bước vào, ngay lập tức Đậu Đậu sững sờ, “Anh, sao anh về nhanh vậy?”

Đẹp trai quá!

Chính là khí chất này, chính là khí chất bá vương tỏa khắp toàn thân không thể che đậy này!

Năm đó cô chính là vì điều này nên mới bị khuất phục phải không?

Sao lại có thể... coi trọng bề ngoài như vậy?

Chờ đã, nhan sắc không quan trọng, quan trọng là…

“Đã lấy long cốt của anh về chưa?”

Yêu Nghiệt không trả lời câu hỏi của Đậu Đậu mà mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng, “Em tự sờ đi.”

Gò má Đậu Đậu đỏ ửng, hai tay không biết đặt ở đâu, cuối cùng vẫn đặt sau lưng hắn.

Trước kia cô hỏi hắn tại sao đột nhiên biến thành yêu, hắn tùy ý nói hắn đã rút long cốt ra rồi.

Buổi tối cô luôn nhào vào hắn, sờ sau lưng hắn, thường chỉ thấy một lớp da mềm mại mang theo vết sẹo mà thôi.

Nhưng bây giờ, sau lớp da đó có thêm một đoạn xương, một đoạn xương mà hắn đã mất đi cả một nghìn năm, cuối cùng đã lấy trở lại…

“Sờ thấy chưa vậy?”

Giọng nói trầm thấp của hắn hỏi bên tai cô, làm cô chỉ có thể gật đầu, “Ừm.”

“Tốt, vậy thì… Đi theo anh!”

“Đi? Đi đâu vậy?”

“Đi cứu mẹ em.”

Nếu điều khiến cô phải ở lại, khiến cô suýt chút nữa thành ma là thù hận, vậy hắn sẽ giúp cô báo thù rửa hận!

Nếu cô và phu nhân Hoa Nguyệt tình sâu nghĩa nặng không thể rời xa, không thể chấp nhận sự thật rằng phu nhân Hoa Nguyệt đã chết, vậy thì hắn sẽ giúp cô cứu phu nhân Hoa Nguyệt trở lại!

Khi tất cả những nguyên nhân thành ma đều không còn, vậy cô cũng sẽ không thành ma nữa. Phải không?

Nhìn thấy Yêu Nghiệt kéo Đậu Đậu đi, Đại Vu Sư cảm nhận được gì đó vội vàng chặn lại.

Thế nhưng đều không có tác dụng, Yêu Nghiệt của hiện tại đã có thêm bốn nghìn năm công lực, cả Ma tộc cũng chỉ có Ma quân mới có thể đấu với hắn vài chiêu may ra còn có cơ hội thắng thôi.

Đại Vu Sư ra tay ngăn cản, còn chưa tiếp cận đã bị Yêu Nghiệt quăng ra xa, “Cút ra, nếu còn dám cản thì ta cũng không ngại giết ngươi đâu.”

Đại Vu Sư kịch liệt ho vài tiếng, ánh mắt từ từ nhìn về phía Mạch Lăng.

Mạch Lăng nhận được tín hiệu vội vã đứng lên, “Anh đi đâu tìm? Anh biết mẹ tôi ở đâu không hả?”

“Tôi biết chứ.”

Ba chữ này của Yêu Nghiệt chặn Mạch Lăng lại, sau đó hắn ôm eo của Đậu Đậu mất hút, để lại Đại Vu Sư và Mạch Lăng hai mặt nhìn nhau sững sờ, nhất thời khó mà tiếp nhận sự thật này.

Bọn họ vất vả lâu như vậy, khó khăn lắm mới để Mạch Phi đi con đường cô nên đi. Kết quả vị thần này vừa lấy lại được long cốt, đã kéo cô đi một cách nhẹ nhàng rồi.

Dựa vào cái gì chứ? Tại sao? Chuyện này cũng quá dễ dàng rồi đó!

Thế nhưng sự việc chính là dễ dàng như vậy. Chính là không công bằng như vậy đấy!

Yêu Nghiệt rất may mắn. Hắn được ông trời chiếu cố, cho một vẻ ngoài thần ghen người ghét, sau này lớn lên lại chìm đắm trong tu luyện không cách nào tự thoát ra, rất dễ dàng trở thành Chiến Thần Đông Hải.

Vậy nên Ma quân vẫn luôn nhìn hắn không thuận mắt, ai bảo hắn tồn tại khiến người ta ghét mà không thể làm gì như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.