Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1612: Con trai, con nhảy xuống đi (2)



Viên Viên ồ một tiếng, sau đó phản ứng lại cô bé đã đập vào mẹ mình, lập tức chân tay luống cuống trèo từ trên người Đậu Đậu xuống, “Mẹ ơi, mẹ có đau không? Đều do Viên Viên, nà Viên Viên lặng quá.”

“Nặng quá rồi em còn không ăn ít đi một chút!”

Biển Biển nói với giọng chê bai, sau đó cũng rơi xuống người của Đậu Đậu.

Lần này Đậu Đậu thật sự muốn điên rồi, nhấc con trai qua một bên, nói, “Con cũng không nhẹ đâu!”

Biển Biển, “…”

Bé tưởng là mẹ ngốc của bé bị em gái ngốc rơi lên người rồi thì sẽ tránh đi chỗ khác cơ, ai biết được là mẹ bị rơi trúng rồi còn ở chỗ cũ như vậy chứ! Người bình thường sau khi bị rơi trúng không phải là sẽ lập tức tránh đi để phòng bị rơi trúng lần hai sao?

Haizz, chỉ số IQ của mẹ ngốc quả nhiên không đủ dùng, xem ra cái nhà này, sau này đều nhờ cả vào bé rồi.

Nghĩ tới đây, Biển Biển thở dài, từ trong tay lấy ra một viên dạ minh châu, nói, “Đi thôi, chúng ta đi tìm đất Thánh.”

Đậu Đậu đau khổ, vỗ vỗ mông đứng lên, bế Viên Viên đi phía sau Biển Biển.

Cô có cảm giác như con trai lớn nhà mình đã trưởng thành, cảm giác IQ của con trai mình phát triển thực sự quá nhanh, không đáng yêu một chút nào.

Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là tìm đất Thánh.

Bọn họ đã rơi xuống lòng đất rồi, nói không chừng đánh bậy đánh bạ mà tìm được thì sao?

Đậu Đậu bắt đầu dẫn bọn trẻ đi quét phó bản, vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa xuýt xoa, “Chỗ này u ám quá…”

Hành lang sâu hút bất tận, dạ minh châu ánh sáng không rõ, tảng đá, viên đá hoa văn thần bí với hình dạng kỳ dị.

Sao nhìn cứ thấy giống với cung điện dưới lòng đất mà đế vương cổ đại sau khi chết muốn bá chiếm vậy?

Thế nên…

“Ở đây sẽ không có cương thi đấy chứ?”

“Hả? Cương thi?”

Viên Viên kinh ngạc một hồi, không chờ Đậu Đậu hối hận tự trách thấy không nên nói những thứ đáng sợ dọa người như vậy trước mặt bọn trẻ thì đã nghe thấy Viên Viên tiếp tục nói, “Cương thi nà cái gì? Có thể ăng không?”

Sau đó Đậu Đậu liền không muốn nói gì nữa, quả quyết gật đầu, “Có!”

Viên Viên đã tin lời Đậu Đậu, cắn ngón tay vô cùng nghiêm túc nói, “Có ngon hông?”

“… Ngon lắm.”

“Ồ, vậy lát nữa Viên Viên muốn ăng mười cái.”

Đậu Đậu, “…”

Biển Biển, “… Ha ha”

Bé đi theo xuống đây quả là đúng đắn, nếu không thì quỷ biết được hai con người IQ thi thoảng offline này sẽ làm gì! Rõ ràng là quá khiến người ta lo lắng quá mà!

Vậy nên, không nói gì nữa, vì để tránh mẹ ngốc một phút hứng lên đi bắt cương thi về cho em gái ăn, bé vẫn nên dẫn dường đi trước thì hơn.

Biển Biển đưa ra quyết định, giơ dạ minh châu đi tới phía trước. Từng bước nhỏ từng bước nhỏ, cố gắng soi rõ đường phía trước.

Hành lang rất dài rất dài, đi được khoảng mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy được điểm cuối.

Ở điểm cuối có ba cánh cửa, trên cửa có điêu khắc hoa văn khác nhau, nhìn có vẻ rất cố kính rất thần bí, thế nhưng Đậu Đậu nhìn hoàn toàn không hiểu gì.

Đậu Đậu nhìn không hiểu, hai đứa trẻ cũng đừng hi vọng gì nữa… Bọn nó mắt to nhìn mắt bé ngây ngốc một hồi lâu, quả quyết nhìn hết qua Đậu Đậu.

Đậu Đậu, “… Tránh ra đi! Để mẹ xem trước nào!”

Sau đó hai đứa trẻ ngoan ngoãn tránh ra, không giống với bộ mặt sùng bái của Viên Viên, Biển Biển rõ ràng là bất lực.

Câu vừa nãy cô nói cũng có thể dịch là… Tránh ra coi, mẹ bắt đầu làm màu đây!

Đậu Đậu nhảy múa một hồi, sờ sờ cánh cửa này, nhìn cánh cửa kia, đột nhiên giẫm phải cái gì đó cót két một tiếng, cuối cùng cũng nhìn xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.