Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1614: Cái thứ này giống khối rubic quá! (2)



Biển Biển thử cả nửa ngày cũng chưa xong một mặt.

Lúc này Viên Viên thật sự không nhịn được nữa, thế là bắt đầu nói lời thật lòng, “Mẹ à, đập vỡ không được sao?”

Lời của Viên Viên vừa thốt ra, Đậu Đậu nhất thời sững sờ, “Đúng rồi! Đập vỡ luôn!”

Thế là Đậu Đậu lấy quả cầu chạm rỗng có chứa chìa khóa trong tay Biển Biển không biết là cái gì, trước tiên dùng chút ma lực có sẵn trong người bảo vệ chiếc chìa khóa bên trong, ngay sau đó là nhẹ nhàng dùng lực bóp, cũng không biết là kim loại gì mà vỡ tan luôn.

Mảnh vụn đều rơi hết xuống đất, chỉ giữ lại một chiếc chìa khóa cổ kính không biết là vàng đồng hay vàng kim, nằm gọn ghẽ trong lòng bàn tay trắng tinh của Đậu Đậu.

Đậu Đậu thấy bản thân thật ngốc so với hai đứa trẻ, dứt khoát làm kẻ ngốc luôn, cô giơ tay chỉ ra ba cái cửa, nói, “Chúng ta mở cái nào đây?”

Viên Viên mơ mơ hồ hồ, tưởng là Đậu Đậu chỉ thuận miệng hỏi như vậy, thế là cô bé cũng thuận miệng nói, “Cái gần nhất.”

Lúc này Đậu Đậu thực sự muốn quỳ rồi, nhìn con gái một hồi bái phục, nói, “Được, vậy thì mở cái gần nhất, Biển Biển con không có ý kiến gì phải không?”

Dĩ nhiên Biển Biển không có ý kiến gì rồi, vì bé cũng không biết ba cánh cửa này rốt cuộc để làm gì.

Thế là Đậu Đậu liền nghe lời của Viên Viên áp dụng nguyên tắc gần nhất, quay người đi hai bước, đi tới phía bên trái của cánh cửa trước mặt, nhẹ nhàng nhét chiếc chìa khóa không biết chất liệu gì vào, chuyển động một lát, cửa liền lạch cạch một tiếng mở ra.

Đậu Đậu nhìn vào trong, ngay sau đó đóng cửa đánh rầm một tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

Biển Biển lo lắng hỏi, Đậu Đậu lắc lắc đầu, bế hai đứa trẻ rời cửa thật xa, nói, “Chúng ta không tìm cái gì nữa, bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài!”

Nói xong cũng không quan tâm hai đứa nói gì và nghĩ gì, bế bọn chúng chân bước vội vàng ra ngoài.

Cánh cửa phía sau lưng bắt đầu rung lắc, thứ bên trong dường như đang đập cửa.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, đập cửa đá đó tới lung lay sắp đổ.

“Là hung thú!”

Biển Biển mắt tinh nhìn thấy, sau đó nhíu mày, “Chúng ta không chạy được ra đâu, lúc con bị ba đá xuống, đất ma đã liền lại rồi. Mẹ à, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước.”

Đậu Đậu dừng bước chân, quay lại nhìn cái thứ vừa giống ngựa giống dê lại giống trâu kia đang xông tới, quả quyết thu hai đứa trẻ vào trong vòng tay.

Nhân tiện… rút đao lớn hàng chữ Ất của cô ra.

Cô sợ gì chứ?

Kỹ năng trời phú của cô là hấp tinh đại pháp!

Chỉ cần có cơ hội đánh bị thương hung thú, cô thắng chắc!

Là phúc không phải họa là họa thì tránh không được, giải quyết hết đám hung thú đó nói không chừng lại là chuyện tốt ấy chứ.

Nghĩ tới đây, Đậu Đậu hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vòng tay cảnh cáo Viên Viên Biển Biển không được tự ý ra ngoài, giơ đao lên, bình tĩnh chờ hung thú xông tới.

Con hung thú đó trên đầu có sừng dài, xông tới muốn đâm trúng Đậu Đậu. Đậu Đậu nhanh tay nhanh mắt né được, tiện tay cho một đao vào phần eo của hung thú. Một đao thôi đã thấy máu rồi. Dịch máu đỏ tươi đặc sệt dính trên đao, mang theo vị của gỉ sắt đậm đặc.

Đậu Đậu thu đao lại, liếm máu trên đao.

Hung thú nhìn Đậu Đậu chẳng hiểu gì, sau đó lại tiếp tục xông về phía Đậu Đậu. Lúc này Đậu Đậu không còn sợ nó nữa, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy sừng thú của nó, không chút lưu tình rút hết ma lực.

Sau khi rút hết cô liền thấy hối hận, vì trước kia cô hút yêu lực của Yêu Nghiệt rồi bị hôn mê.

Không đúng không đúng, trên quyển sổ đó rõ ràng có ghi chép nói là sau khi uống máu sẽ không sao.

Nhưng mà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.