Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1615: Sao lại là tẩm cung của ma quân được chứ? (1)



Nhiều hung thú như vậy, nếu cô ăn hết sạch liệu có bị no mà chết không?

Đậu Đậu vứt bỏ hung thú vừa hút sạch sẽ, nhìn đám hung thú ở trong cửa xông ra mà nuốt nuốt nước bọt. Không quan tâm nữa, no chết có lẽ sẽ dễ chịu hơn là bị đâm tới ruột gan vỡ nát phải không?

Hút!

Thế là thật thần kỳ, không tới nửa canh giờ, bên cạnh Đậu Đậu đã la liệt hung thú bị ngã xuống.

Những hung thú còn lại hình như sợ cô rồi, do do dự dự không dám xông lên, thậm chí khi cô cử động còn tự giác nhường cho một lối rộng.

Khóe môi Đậu Đậu đầy máu, vứt đầu con hung thú xuống, tự tin bước vào bên trong căn phòng sau cánh cửa đó.

Một đám hung thú vừa giống ngựa giống dê lại giống bò yên ắng đứng nhìn, không thấy có một động tĩnh công kích nào nữa.

Đậu Đậu cứ đi vào phía sau cánh cửa đá như vậy, thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng cô liền nằm liệt ra đất luôn, nghĩ đến mà sợ hú vía… Thật sự là không thể hút thêm nữa, hiện giờ toàn thân cô trên dưới đều là ma lực của hung thú, tiếp tục hút nữa chắc cô sẽ nổ tung mất!

Đậu Đậu ngồi ở chỗ cũ nghỉ ngơi, vừa nghỉ ngơi vừa xem xét bài trí trong bên trong căn phòng.

Phòng thì không lớn mấy, nhiều nhất cũng chỉ năm mươi mét vuông. Bên trong trống không chẳng có gì cả, chỉ có một cái cửa.

Đậu Đậu ghét nhất là như vậy, vào được một cái cửa rồi thì phía sau lại có một cái cửa khác, lúc nào mới đến, lúc nào mới có thể tìm được đất Thánh đây?

Nhưng không tìm làm sao được, không tìm làm sao cứu được mẹ?

Nghĩ tới đây, Đậu Đậu lấy lại tinh thần thả hai đứa trẻ ra ngoài, xoa xoa đầu bọn chúng, đứng dậy đi mở cửa.

Dù sao hung thú cũng đã bị cô xử lý rồi, lúc này có mở cửa thì chắc là cũng không có nữa đâu.

Không có hung thú, nhưng chỗ này, tại sao lại…

“Bái kiến quân thượng, quân thượng vạn phúc.”

“Ừ, đứng lên đi.”

Tiếng của Mạch Quỳnh Lâm và Ma quân đột nhiên vang lên, Đậu Đậu vội vàng lùi về, cẩn thận dè dặt đóng cửa lại.

Tại sao lại là tẩm cung của Ma quân chứ?

Chẳng trách, chẳng trách phù thủy nói đất Thánh chỉ Ma quân mới có thể tìm được, thì ra tẩm cung của ông ta có mật thất.

Cô và nam thần của cô tại sao lại không tìm được vậy?

“Mẹ à, mẹ…”

“Suỵt.”

Đậu Đậu ra hiệu tay nói im lặng, cẩn thận ôm lấy con trai con gái mình, rón ra rón rén lùi về phía sau, lùi không bao lâu nghĩ tới gì đó, hỏi, “Biển Biển, con biết ẩn thân không? Con có thể làm cho ba chúng ta đều ẩn thân không?”

Biển Biển gật gật đầu, sau đó khua tay nhỏ một cái, ba mẹ con đã đứng sát tường rồi.

“Không biết quân thượng gọi Quỳnh Lâm tới là có chuyện gì?”

Mạch Quỳnh Lâm ngẩng đầu lên, bình thản nhìn Ma quân, về chuyện thích Ma quân trước đây, một tí tẹo teo cũng không nhớ nữa!

Dĩ nhiên cô ta sẽ không nhớ được, trước khi thánh nữ nhập các được gột rửa thì lúc xuất các chỉ có một số rất ít được gột rửa lần hai.

Nước trong bể nước Thánh sẽ khiến bọn họ quên đi tình cảm chân thật của đời này kiếp trước, lúc nhập các dĩ nhiên phải nhớ, lúc xuất các, lại chỉ có Ma quân ân điển mới có thể nhớ được.

Không chỉ như vậy, thậm chí thánh nữ từng song tu lúc xuất các còn sẽ bị yêu cầu làm lại cuộc đời.

Làm như vậy, thân xác và trái tim đều sạch sẽ rồi, mới có thể không có vướng bận gì mà đi theo chủ nhân mới.

Bây giờ Mạch Quỳnh Lâm đang ở vào trạng thái chưa được gột rửa, vì trưởng lão Thánh nữ không chắc chắn chủ nhân Ma quân rốt cuộc là có ý gì.

Ngộ nhỡ bà ta để Mạch Quỳnh Lâm gột rửa rồi Mạch Quỳnh Lâm tới báo thù hậu cung thì làm thế nào?

Vậy nên rốt cuộc có muốn để Mạch Quỳnh Lâm nhớ lại tình cảm của cô ta hay không, vẫn là phải xem ý tứ của Ma quân.

Thế nhưng Ma quân tới Thánh nữ các lại chẳng nói gì cả, trực tiếp dẫn Mạch Quỳnh Lâm về đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.