Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Vì lúc Yêu Nghiệt kéo cô tới đây cũng nói như vậy. Cây Thánh đã bắt đầu nuốt linh hồn của mẹ cô rồi, hắn thật sự không cứu được nên mới tới đây để tìm đất Thánh.
Yêu Nghiệt vừa muốn nhắc nhở Đậu Đậu đừng trúng kế, thì Đậu Đậu đã bắt đầu lo lắng, biểu hiện của cô đã bán đứng cô, điều này khiến Ma quân thấy chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thế là ông ta thở dài một cái, “Vừa rồi Quỳnh… vừa rồi Mạch Quỳnh Lâm thành ma, ta nhận lời trưởng lão thánh nữ tới Thánh nữ các một chuyến. Mẹ của nàng…” Ma quân không nhanh không chậm, cố ý kéo dài giọng điệu.
“Mẹ ta làm sao?”
Trong mắt Đậu Đậu lóe lên tia đỏ, túm lấy tay áo của Ma quân, “Bà ấy sao rồi, ông nói đi!”
“Tình hình không được tốt lắm, nếu bây giờ lập tức đi cứu bà ấy… May ra vẫn còn kịp.”
“Vợ à!”
Yêu Nghiệt gọi một câu, nắm lấy tay Đậu Đậu, nói, “Em bình tĩnh một chút, bây giờ chúng ta đi tìm đất Thánh!”
“Có kịp không?”
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn Yêu Nghiệt, thấy Yêu Nghiệt không trả lời, quay người quỳ sụp xuống, “Thần nữ Mạch Phi, xin quân thượng ban đất.”
Trước giờ lòng tự tôn đều hơn tất cả, nhưng cô đã quỳ xuống rồi.
Cô sợ, sợ không cứu được mẹ cô ra.
Vì tính cách của cô không màng hậu quả nên mẹ cô mới gặp phải độc thủ của Hoa Dung.
Thật đáng thương cho cô tiêu dao bên ngoài hàng ngàn năm, cuối cùng tới khả năng cứu mẹ mình ra cũng không có…
Vậy nên, vì người mẹ đã sinh ra cô nuôi dưỡng cô và thương yêu cô, quỳ gối thì đã sao? Cô phải cứu bà ấy!
“Phi nhi.” Giọng Ma quân đầy vẻ lạnh nhạt, “Ta nói rồi, rời khỏi hắn, ở lại Ma tộc, ta sẽ đưa đất Thánh cho nàng.”
Đậu Đậu siết chặt tay, quay đầu nhìn Yêu Nghiệt một cái, mở miệng một cách khó khăn, “Em xin lỗi, em…”
“Vợ…”
Giọng Yêu Nghiệt khô khốc, “Ông ta đang lừa em đó, mẹ em cho dù có bị cây Thánh vây hãm, nhất thời cũng sẽ không…”
Ý thức được cách nói của mình không đúng, Yêu Nghiệt đổi lại, “Chúng ta tiếp tục tìm nhé? Tiếp tục tìm có được không hả?”
Không thể như vậy được, Hoa Tú Khu lúc xông vào đây rõ ràng là rất lo lắng.
Đất Thánh nhất định là ở đây! Nhất định là ở đây!
Đậu Đậu nghe ra ý tứ sau câu nói của Yêu Nghiệt, đứng phắt dậy, vội vàng lật lật tìm tìm, làm động tác tranh đấu cuối cùng.
Đáng tiếc, không có.
Trong phòng này không có gì cả. Chỉ có một đống hộp trống không, một đống hộp rỗng mà thôi.
Ma quân lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, thấy Đậu Đậu thất hồn lạc phách ngồi xuống đất, vẫn là câu nói đó, “Thề rời khỏi hắn, ở lại Ma tộc, ta sẽ đưa đất Thánh cho nàng, giúp nàng cứu Hoa Nguyệt.”
“Hoa Tú Khu! Ngươi đừng có quá đáng! Đừng có thừa nước đục thả câu!”
“Thừa nước đục thả câu?”
Hoa Tú Khu vừa nghe liền phá lên cười, “Ly Cửu Ca à Ly Cửu Ca, rốt cuộc thì ngươi vẫn còn quá non nớt. Ngươi tưởng nàng ấy thích ngươi là chuyện gì tốt đẹp lắm sao? Chờ nàng ấy thành ma rồi, cũng sẽ quên ngươi thôi!”
Yêu Nghiệt bị chọc đúng chỗ đau, không nhịn được nữa liền ra tay với Hoa Tú Khu, còn chưa chạm tới đã nghe thấy tiếng rít lên của Đậu Đậu, “Đủ rồi!”
Lúc cô nói ra câu này, giọng của cô không cao không thấp, dường như là rất bình tĩnh, lại như là sắp sửa bùng nổ.
“Vợ à?”
Yêu Nghiệt không dám tin gọi một tiếng, lại thấy Đậu Đậu ngẩng đầu lên, nước mắt nhạt nhòa nhìn hắn.
Cô nhìn hắn, trong lòng hoàn toàn không nỡ.
Cô không nỡ rời xa hắn, nếu có thể, cô mãi mãi cũng không muốn rời xa hắn.
Nhưng mà Ma quân lại không đồng ý giao đất Thánh ra, tiếp tục giày vò như vậy, cô thật sự sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Là cô hại mẹ cô gặp nạn, cô không thể không cứu!
Tình yêu, tình thân, chủ đề mãi mãi phải lựa chọn này, cuối cùng vẫn bày ra trước mắt cô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.