Phu nhân Hoa Nguyệt rất yếu, yếu tới mức dường như một giây là có thể tan thành mây khói. Chỉ từ thân cây đưa ra nửa người trên, tay run rẩy vuốt ve mặt Đậu Đậu.
Đậu Đậu kinh ngạc không thôi, nén dự cảm không tốt vào lòng, vội vàng kéo tay của phu nhân Hoa Nguyệt, “Mẹ, mẹ mau ra đi, quân thượng đã lấy đất Thánh ra rồi, mẹ có thể hồi sinh!”
“Quá muộn…”
Phu nhân Hoa Nguyệt thở dài, cúi đầu nhìn hai chân không thấy tăm tích của mình, nói, “Mẹ có thể chờ được con, có thể tận mắt nhìn con trở lại, cả đời này, chết cũng không còn hối tiếc nữa.”
“Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì vậy? Con sẽ cứu mẹ ra ngoài!”
Đậu Đậu nói xong không nhịn được bắt đầu thúc giục Ma quân, “Ông mau lên đi! Tiếp tục thế này không cứu được mẹ ta ra thì phải làm sao?”
Ma quân không nói gì, chỉ nhìn phu nhân Hoa Nguyệt, sắc mặt khá phức tạp… Làm sao mà cứu được bà ta nữa? Bà ta rõ ràng là đã bị cây Thánh nuốt rồi!
Không đúng!
Lúc ông ta tới Thánh nữ các đón Mạch Quỳnh Lâm thì bà ta còn chưa như vậy. Lúc trước vì lừa Mạch Phi nên ông ta mới nói Hoa Nguyệt bị cây Thánh nuốt rồi.
Tình hình bây giờ là sao hả?
Hoa Nguyệt sao lại bị cây Thánh nuốt nhanh như vậy được?
“Hoa Tú Khu! Ông vẫn còn ngây ra đó làm gì? Ông có mưu đồ có phải không?”
Đậu Đậu vội vàng gầm lên với Ma quân, Ma quân đơ người, lập tức nhẹ nhàng tiếp xúc với cơ quan bên trong hộp, đáy hộp nhất thời bật ra một mảnh đất màu nâu.