Đậu Đậu đặt một đĩnh bạc lên, nhà cái nhìn cô một cái, sau đó mở xúc xắc ra.
Ba con xúc xắc, một con một, một con hai, một con ba, xong rồi, mua đại, mở tiểu.
Đậu Đậu cũng không để ý đến, cô ra ngoài đi dạo, vốn dĩ cũng là để tìm niềm vui, thắng thua không quan trọng.
Thế là cứ thế chơi một lúc lâu, mua đại mở tiểu, mua tiểu mở đại, mãi đến lúc thua đến đồng tiền cuối cùng mới nhận ra có gì không đúng…
“Người anh em, ngươi chơi ta phải không?”
Đậu Đậu bình thản lên tiếng, nhà cái hoảng loạn một chút, chỉ nói, “Trong bàn cược có thắng có thua, hôm nay cô nương không có vận may rồi.”
“Ồ? Thế à?”
Đậu Đậu lúc lắc bàn tay một cái, giơ tay bẻ ngón tay của tên nhà cái, mỉm cười nói, “Thế này, đã đủ vận may chưa?”
“Cô nương, cô nương! Buông tay! Buông buông buông… buông tay! Ta nói, ta nói!”
Đậu Đậu buông tay ra, “Nói!”
“Là… là một vị khách bảo ta làm vậy…”
“Hắn ta đâu?”
“Ở… ở trên lầu.”
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn lên trên một cái, vừa định lên trên xem xem, đã bị Thích Uyển Như chặn lại, “Tiểu Phi, muội đừng kích động, bây giờ muội không bằng ngày xưa nữa rồi!”
“Uyển Như tỷ, muội chỉ lên đó xem xem thôi.”
Đậu Đậu thản nhiên, Thích Uyển Như lại rất ngạc nhiên, “Muội… thật sự chỉ lên đó xem xem thôi chứ?”
Cô ấy nói vậy thôi, chứ thực ra suy nghĩ trong lòng lại là… Thành ma rồi, đến cả tính cách cũng lạnh lùng. Trước đây cô sẽ xắn tay lên liều mạng với người ta, bây giờ thì hờ hững không để ý.
Đậu Đậu không biết suy nghĩ trong lòng của Thích Uyển Như, chỉ gật gật đầu nói, “Tất nhiên.”
Thích Uyển Như vẫn không yên tâm, “Tỷ lên đó với muội.”
“Không cần đâu Uyển Như tỷ, tỷ đi theo muội chi bằng tỷ đi tìm anh muội đi.”
“Anh muội?”
Thích Uyển Như không hiểu, sau đó quay đầu nhìn tứ phía, hoàn toàn không tìm thấy Mạch Lăng đâu.
Lúc này cô cũng không còn thời gian đi quan tâm Đậu Đậu có gặp nguy hiểm không nữa, vội càng đi xung quanh tìm Mạch Lăng.
Đậu Đậu không nói ra suy đoán của mình.
Cô cảm thấy Mạch Lăng có thể đã bị người trên lầu trên bắt đi rồi.
Sòng bạc ở Ma tộc, một Nhiễu Lan Đằng bảy lá như Mạch Lăng bị bắt đi không chút tiếng động, có lẽ là nhằm vào cô. Người tới thì không phải người lành…
Vậy nên, cô chỉ có thể tạm thời tách Thích Uyển Như ra, tự mình lên trên xem xem…
Lầu hai của song bạc, Mạch Lăng vùng vẫy ngồi một bên, trên miệng bị dán một miếng băng dính lớn, trên người cũng bị trói cả mấy vòng dây thừng. Anh ta ú ớ muốn nói gì đó, không ngờ đối phương từ đầu đến cuối chỉ nhìn cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến anh ta.
“Cô ấy lên rồi, anh đoán xem, cô ấy có nhận ra tôi không?”
Người bên cạnh cửa sổ gỡ băng dính trên miệng Mạch Lăng ra, Mạch Lăng ho dữ dội mấy tiếng, khàn giọng nói, “Cậu nằm mơ đi!”
“Ồ… Thế sao?”
Không nóng không lạnh bình thản hỏi lại như vậy, Yêu Nghiệt chầm chậm nhìn cửa ra vào, giơ tay lên một cái, lại dán miệng Mạch Lăng lại.
Đậu Đậu đứng ở ngoài cửa, im lặng nhìn cảnh tượng đó, im lặng quan sát mặt mũi của Yêu Nghiệt.
Chưa đến một phút, cô nói, “Vị công tử này, chúng ta… quen nhau sao?”
Mạch Lăng không kiềm chế được, cười lấy cười để… Đương nhiên, miệng bị dán chặt lại, cái cười lấy cười để không thoát nổi khí của anh ta, suýt chút nữa là làm anh ta nghẹn chết.
Yêu Nghiệt nhíu mày trừng mắt nhìn Mạch Lăng một cái, không còn hi vọng Đậu Đậu nhớ lại nữa. Cô đã quên rồi, hắn có nói gì đi chăng nữa thì hắn trong mắt cô cũng chỉ là một hòn đá lót chân trước khi thành ma mà thôi.
Nói với cô hắn là ai cũng vô dụng. Chi bằng xa xỉ hơn một chút để cô yêu hắn lại từ đầu.
Thế là đối với câu hỏi của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt hắng hắng giọng, làm một màn tự giới thiệu bản thân từ đầu, “Xin chào, tôi là Ly Cửu Ca.”