Đậu Đậu ừ một tiếng, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, “Ngươi tìm ta có việc gì không?”
“Thiên đình đã đổi chủ rồi.”
“Thế thì sao?”
Đậu Đậu cầm bánh trên bàn lên ăn, hoàn toàn không sợ bị hạ độc mà chết. Yêu Nghiệt chăm chú nhìn cô một hồi lâu sau đó cũng ngồi xuống, “Ý của tôi là, tôi có thể giúp cô ngồi lên vị trí đó.”
Bàn tay Đậu Đậu dừng lại, nheo mắt nhìn người đàn ông đối diện một lượt.
Người đàn ông có khuôn mặt phong thái tài hoa vô cùng, một khuôn mặt khiến người khác khó có thể không bị xúc động. Bộ áo dài màu trắng khoác trên người, từng động tác cử chỉ lại rất nho nhã.
Nhìn hắn ta không hề giống thường dân của Ma tộc, trên người lại có một khí chất mà đến cả quý tộc cũng khó có thể so sánh được.
“Ngươi, là Thần tộc?”
“Đúng.”
Yêu Nghiệt nắm chặt ly, tỉ mỉ quan sát từng hành động cử chỉ của Đậu Đậu. Lại chỉ thấy cô hơi cong môi lên, giả ý cười, “Ngươi có mục đích gì?”
“Ê! Ư ư…”
Mạch Lăng liên tục muốn thu hút sự chú ý của Đậu Đậu, không ngờ Yêu Nghiệt ném một đao qua đó, anh ta hoàn toàn ngất lịm đi.
Gương mặt Đậu Đậu khẽ dao động, sau đó đặt nửa miếng bánh ngọt trong tay xuống, “Ly công tử, nếu ngươi làm vậy, thế thì chúng ta không có gì để nói cả.”
Nói xong liền đứng dậy bỏ đi, lúc đi qua Mạch Lăng bèn thu anh ta vào trong vòng tay với một tốc độ nhanh kinh hoàng.
Sau đó dù có muốn cử động cũng không thể cử động được nữa, chỉ có thể giương mắt nhìn đối phương tiến đến gần.
“Mạch Phi, Mạch nhị tiểu thư. Mục đích của tôi rất đơn giản, đó chính là... nhìn Hoa Tú Khu không vừa mắt.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Ha ha ha, thật là đơn giản...”
“Cô không tin?”
“Không, ta tin, ta rất tin.”
Cái mạng nhỏ đã đang nằm cả trong tay người ta rồi, cô không thể không tin.
Nhưng...
“Ta rất tò mò, Hoa Tú Khu đã làm gì ngươi mà ngươi lại ghét ông ta như vậy?”
“... Ông ta ham muốn người phụ nữ của tôi.”
“Ồ... hiểu rồi hiểu rồi, nói như vậy thì chúng ta có thể hợp tác. Tha lỗi cho ta nói thẳng, Ly công tử có thể giúp ta những gì?”
“Vị trí của bốn Ma tinh còn lại, đủ chưa?”
“Đủ thì đủ, nhưng mà...”
“Làm sao?”
“... Ngươi có thể đừng đứng gần ta như vậy không?”
Yêu Nghiệt chết lặng, ngay sau đó liền ý thức được, hóa ra không biết từ khi nào, cả người hắn, cả khuôn mặt hắn đã hận một nỗi không thể dán chặt vào người cô.
Có lẽ hắn đã nhịn quá lâu rồi...
Thế là hắn hoảng hốt tách ra, tiện thể giải cấm chế trên người cô, “Vị trí của Ma tinh giờ tôi sẽ nói cho cô biết, còn nữa, cô mang theo cái này, lúc cần thiết, tôi sẽ giúp cô giết ông ta.”
Yêu Nghiệt vừa nói vừa đưa cho Đậu Đậu một thanh đoản kiếm, vô tình chạm phải vòng tay cô, đặt một lớp da rắn vào trong đó.
Sức chú ý của Đậu Đậu hoàn toàn bị thu hút bởi thanh đoản kiếm đó, hoàn toàn không để ý đến động tác nhỏ của Yêu Nghiệt.
Cô cầm thanh đoản kiếm đó nhìn một hồi lâu, cũng không nhìn ra thanh đoản kiếm đó có gì đặc biệt.
Thanh đoản kiếm đó thực sự không có gì đặc biệt cả, chỉ được đặt thêm một chút ý thức của Yêu Nghiệt vào, để bảo đảm bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tìm thấy cô mà thôi.
Ồ, còn có pháp giải chướng.
Bất luận hắn biến thành hình dáng thế nào, chỉ cần cô mang theo thanh đoản kiếm này, đều có thể nhìn thấy dung mạo thật của hắn qua pháp giải chướng.
Nhưng những điều này, hắn sẽ không nói với cô...
Đậu Đậu cầm thanh đoản kiếm ngắm nghía hồi lâu, không nhìn ra gì cả, liền thu vào trong ống tay áo bắt đầu nói vào việc chính.
“Ngươi nói, ngươi biết vị trí của bốn Ma tinh còn lại?”
“Đương nhiên.”
“Ở đâu?”
“Thánh nữ các, Ma cung, Hoa gia, và vùng biên thùy.”
Yêu Nghiệt nói một cách thẳng thắn, Đậu Đậu lại bán tín bán nghi, “Ngươi chắc chắn chứ?”