Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1646: Ngươi nói, ngươi mang thai con của ta? (2)



Còn về cô em gái của anh ta, đến lúc đó cũng đã là người chiến thắng ngồi ôm hậu cung mỹ nam rồi, anh ta cảm thấy mỹ mãn.

Ấy, điểm này Yêu Nghiệt không biết, nếu không đã giơ tay tặng cho người bác hai cái bạt tai vì suốt ngày cứ muốn vợ của hắn mở rộng hậu cung!

Đáng tiếc, Yêu Nghiệt lại không biết.

Nói tóm lại, phía Đậu Đậu, Yêu Nghiệt đã đi tìm rồi, phía Mạch Lăng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, còn lại Đại Vu Sư lúc này mới trở về điện Vu Sư còn chưa kịp ra ngoài.

Không phải y không muốn ra ngoài, là y không thể ra ngoài.

Quyển Châu Liêm ngăn y lại, chỉ ba từ, “Không được đi!”

Tất nhiên Dịch Xuân Thu sẽ không nghe lời cô ta, giơ tay gạt kẻ chắn đường ra, chỉnh lại áo mũ rồi đi.

Mặt mày Quyển Châu Liêm sầm xuống, quay người rút một con dao găm ra, “Dịch Xuân Thu, nếu ngươi còn dám tiến về phía trước một bước nữa, ta và con trai ngươi sẽ cùng chết!”

Dịch Xuân Thu vừa nghe vậy lập tức dừng lại, “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, nếu ngươi còn dám tiến lên phía trước nữa, khụ khụ khụ…”

Quyển Châu Liêm còn chưa nói hết một câu đã ho khù khụ.

Bởi vì Đại Vu Sư bóp chặt cổ cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét đáng sợ, “Ngươi nói, ngươi mang thai con của ta?”

Mặt Quyển Châu Liêm đỏ au, cổ khô rát, ho khù khụ mấy tiếng, giọng nói yếu ớt, “Đúng, ta mang thai con của ngươi!”

Cứ coi như là vì con, không tham gia giúp Mạch Phi cướp ngôi không được sao?

Lỡ như thất bại thì sao?

Thế nhưng hai câu này Quyển Châu Liêm sẽ không có cơ hội để nói thành lời, bởi vì Đại Vu Sư đã cầm con dao trong tay cô ta nhìn một cái, dường như là lạnh lùng, lại dường như thổn thức, “Con dao này, không đủ sắc nhỉ?”

Đồng tử Quyền Châu Liêm co lại, “Ngươi, ngươi có ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Đại Vu Sư hừ lạnh một tiếng, ném con dao đi cầm một thanh kiếm sắc nhọn đặt vào tay Quyển Châu Liêm, buông bàn tay đang bóp cổ cô ta ra rồi nói, “Muốn làm thì làm nhanh lên, ta đang vội.”

Quyển Châu Liêm mở to mắt, không dám tin câu nói này được phát ra từ miệng Vu Sư luôn nho nhã.

Cô ta đang mang thai đứa con của y mà!

Tuy rằng chỉ có vài ngày, nhưng y thuật của cô ta đã có thể xác định.

Cho dù cô ta có mang thai, thì trong mắt y cô ta vẫn không đáng một đồng nào sao?

Bàn tay cầm kiếm của Quyển Châu Liêm cứ thế run rẩy, mãi lâu sau, cuối cùng thanh kiếm keng một tiếng rơi xuống nền đất.

Khóe miệng Đại Vu Sư nhếch lên, cười một cách chế giễu, hất ống tay rồi quay người bỏ đi không chút do dự. Y biết chắc là cô ta sẽ không ra tay mà.

Sau khi Đại Vu Sư bỏ đi, chân Quyển Châu Liêm nhũn ra ngồi thụp xuống đất, hai tay run lẩy bẩy đặt lên vùng bụng phẳng, không biết từ khi nào, trên má đã ướt hai hàng lệ.

Cuối cùng cô ta vẫn sai, cuối cũng cô ta vẫn sai.

Có con rồi thì đã sao?

Y vẫn sẽ không thèm nhìn cô ta thêm một cái.

“Tiểu Vu Sư, nền đất lạnh, ngươi mau đứng dậy đi, mau đứng dậy.”

Ô Lan bưng thuốc bổ đến, vừa nhìn thấy Quyển Châu Liêm ngồi dưới đất lập tức vội vàng đặt khay đồ xuống nhanh chóng chạy qua đỡ, thấy con dao găm và thanh kiếm đang nằm trên mặt đất liền kinh ngạc, “Có chuyện gì vậy? Đại Vu Sư…”

“Ô Lan, đỡ ta đứng dậy,”

“Dạ.”

Ô Lan vội vàng đỡ Quyển Châu Liêm dậy, thấy cô ta đang ôm bụng, ngay lập tức vô cùng lo sợ, “Đứa bé, đứa bé không sao chứ?”

Quyển Châu Liêm lắc đầu, “Không sao.”

“Phù, vậy thì tốt, vậy thì tốt, thuộc hạ còn tưởng đứa bé đã xảy ra chuyện gì!”

Ô Lan nói vậy xong, quay người bưng thuốc bổ đến, nghĩ đến gì đó lại không nhịn được, “Vu Sư đại nhân biết chuyện của đứa nhỏ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.