“Biết rồi? Biết rồi y còn làm chuyện… Xin lỗi, là thuộc hạ lỡ lời.”
“Không sao, ta cũng đã quen rồi.”
Quyển Châu Liêm nói xong, đưa mắt nhìn thuốc bổ mà Ô Lan đang bưng một cái, “Để đó, ngươi mau lui xuống đi.”
“Dạ.”
Ô Lan lui xuống, Quyển Châu Liêm nhìn chằm chằm bát thuốc bổ ngẩn ngơ, mãi lâu sau mới thở dài, uống thuốc.
Dù sao cũng là vị sư phụ mà cô ta đã ngưỡng vọng bao nhiêu năm nay, cuối cùng vẫn không nỡ vứt bỏ. Cho dù y có làm tổn thương cô ta, cho dù y đối xử với cô ta như thế, cô ta vẫn sẽ không tự trọng mà nghĩ trong lòng, có lẽ vẫn còn cơ hội, có lẽ vẫn còn cơ hội thì sao?
Y căn bản không hề yêu Mạch Phi, tất cả những việc y làm đều được thiết lập từ mệnh cách của Mạch Phi!
Cô ta có thể chờ, chỉ cần y không yêu người khác…
Đại Vu Sư bất ngờ hắt xì một cái, dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nhấc chân bước vào Ma cung, “Đi bẩm báo Quân thượng, Đại Vu Sư cầu kiến.”
Y nói với sứ giả đang đứng bên cạnh như vậy, sau đó gỡ hết binh khí trên người xuống giao cho thị vệ, “Mau lên một chút.”
“Dạ, Vu Sư đại nhân.”
Thị vệ cung kính nhận lưỡi băng, sau đó liền đi thông báo.
Khi đó Ma quân đang thăm con ở cung của Hoa Thanh, đang rối loạn không biết nên đặt tên con là gì, vừa nghe thấy Đại Vu Sư cầu kiến, lập tức nói, “Truyền!”
Đến đúng lúc lắm, ông ta đang băn khoăn không biết nên đặt tên gì cho con đây này. Một lúc nữa để Đại Vu Sư bói một cái tên, việc này coi như đã xong rồi.
Bây giờ ông ta không có thời gian rảnh để ở đây lo Hoa Thanh, trong mắt trong tim ông ta đều là cô ma nữ đã làm rung động trái tim ông ta.
Tất nhiên Hoa Thanh nhìn ra sự mất kiên nhẫn của Ma quân, ánh mắt tối lại, đột nhiên nhớ đến Mạch Quỳnh Lâm.
Trước đây cô ta vẫn luôn cho rằng Mạch Quỳnh Lâm mới là đối thủ của cô ta, tranh giành cấu xé lẫn nhau bao nhiêu năm như vậy, đến cuối cùng lại sai hoàn toàn.
Nhiễu Lan Đằng chín lá là Mạch Phi, lại là Mạch Phi!
Nếu đã như vậy, thế thì trước đây cô ta đã làm những gì? Còn không bằng liên kết với Mạch Quỳnh Lâm chuyên tâm đối phó Mạch Phi còn hơn!
Thế là Hoa Thanh hắng giọng, “Quân thượng, thần thiếp có lời này, không biết có nên nói hay không.”
Ma quân đợi Đại Vu Sư đến sốt ruột, vừa nghe thấy Hoa Thanh nói vậy, lập tức khua tay, “Nói.”
“Quân thượng, Mạch Quỳnh Lâm đã thành ma, muội ấy đã đợi Quân thượng bao nhiêu năm như vậy, sau khi thành ma, có phải Quân thượng cũng nên…”
“Đại Vu Sư đến!”
Một sứ giả rướn cổ họng lên vừa kêu như vậy, Ma quân thở phào nói, “Truyền!”
Đại Vu Sư đến thật đúng lúc, nếu không ông ta biết trả lời câu hỏi này của Hoa Thanh thế nào?
Đúng, trước đây là ông ta muốn cưới Mạch Quỳnh Lâm, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi. Bây giờ Nhiễu Lan Đằng chín lá là Mạch Phi, ông ta đã gặp người tốt nhất, ai cũng không thể lọt vào mắt ông ta. Không phải ông ta chưa từng nghĩ sẽ cùng nhận cả hai vào hậu cung. Nhưng ông ta không thu nhận Mạch Quỳnh Lâm, Mạch Phi còn không coi ông ra gì, thu nhận Mạch Quỳnh Lâm rồi, há chẳng phải là đẩy cô càng xa hơn hay sao?
Vậy nên ông ta không muốn trả lời câu hỏi của Hoa Thanh, thậm chí ông ta còn không muốn nghe Hoa Thanh nhắc đến chuyện này.
Đấu đá nơi hậu cung không phải ông ta không hiểu, ông ta biết trước đây Hoa Thanh không thích Mạch Quỳnh Lâm đến nhường nào, cũng biết lúc này Hoa Thanh nhắc đến Mạch Quỳnh Lâm là có dụng ý gì.
Ông ta không muốn nghe, ông ta không muốn nhìn thấy Thục Phi hiền lương thục đức vì chút tư lợi của bản thân mà cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang.
Ông ta muốn cô ta ngụy trang, ông ta muốn mượn vẻ ngụy trang của Thục Phi để đi lừa gạt người đời rằng hậu cung của ông ta rất hòa hợp, rất yên ổn. Phi tử của ông ta tình như chị em, hoàn toàn không có chút ý nghĩ đấu đá gì cả.
Ở điểm này, không chỉ có Ma quân mà tất cả những Đế vương có ba nghìn hậu cung xinh đẹp cũng đều như vậy.