Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1665: Không cần lo lắng cho sư thúc của con (2)



Đồ tế của ông ấy dù sao cũng là người đứng đầu Thiên đình, cho dù đồ đệ của ông ấy có xảy ra chuyện gì thì còn có thể đến đâu được chứ?

Vậy nên Vân Tung cảm khái nói, “Con gái ấy mà, nhất định phải tìm được một người đàn ông có chút bản lĩnh chăm sóc. Đàn ông thực lực mạnh, trên cơ bản trừ hai người cãi nhau giận dỗi ra thì chẳng còn chuyện gì nữa cả. Nếu như thật sự gả cho một người yếu ớt, không chỉ bị hắn làm cho tức giận mà còn bị người ngoài làm cho tức giận nữa!”

Diệp Tinh Trạch, “…Vậy trước kia người còn phản đối!”

“Ta.. ta đây không phải là, ta đó không phải là vội vã không biết làm sao à? Ai biết hắn có thể lăn lộn đến mức này chứ? Sớm biết ta đã không ngăn cản rồi!”

Nhưng bây giờ thì khác!

Bây giờ hắn mới là người quản lý chuyện sáu giới, cha hắn mẹ hắn lợi hại được thế nào nữa? Còn có thể tiếp tục quản hắn à?

Vân Tung nói như vậy, Tên Ngốc đã tin ông ấy rồi.

Cậu ta cảm thấy sư tổ nói đúng, thân làm đàn ông nhất định phải đội trời đạp đất, nếu như đến cha mẹ trong nhà cũng không giải quyết được, đến hôn sự của mình cũng không thể làm chủ được, vậy sống quá bất lực rồi.

Cậu ta không muốn sống bất lực như vậy, cậu ta phải trở nên mạnh mẽ!

Khụ, mặc dù không có khả năng giống như sư thúc công, nhưng ít ra cậu ta phải tự làm chủ cuộc đời của mình!

“Đúng rồi, chuyện trước đó con hỏi ta có manh mối rồi.”

Vân Tung đột nhiên mở miệng, dọa cho Tên Ngốc nhảy lên, “Chuyện gì ạ?”

“… Chuyện của Sở Minh Hiên! Chính là đại công tử của nhà họ Sở đó.”

Tên Ngốc đột nhiên có một loại dự cảm xấu, “Minh Hiên thế nào rồi ạ? Tết cũng không biết về nhà! Không phải, bây giờ qua Tết rồi cũng không thấy cậu ta về nhà! Có phải là cậu ta trộm cắp làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi không? Chỉ cần không giết người không phóng hỏa không phạm pháp…”

“Linh hồn của cậu ta đã tiêu biến rồi, trong sáu giới đã không còn cậu ta nữa.”

“Hả?” Tên Ngốc ngẩn ra, “Người, người nói cái gì? Người nói lại một lần nữa xem?”

“Ta nói, linh hồn của cậu ta đã tiêu biến… Ta cũng không biết tình hình cụ thể là thế nào, có điều ta tính mấy lần, sư thúc Vô Ngân của con cũng tính mấy lần, kết quả đều là… Mất rồi.”

Thuật đoán mệnh chính là như vậy, lúc không thuộc sự quản lý của thiên mệnh nhưng vẫn còn sống thì chỉ có thể tính ra không thuộc sự quản lý của thiên mệnh. Nhưng một khi đã chết rồi, sẽ có thể tính ra như cũ. Chỉ cần chết, vậy kết quả cuối cùng cũng không khác gì thiên mệnh cả.

Tên Ngốc ngẩn ra một lúc lâu, hỏi, “Vậy con phải ăn nói thế nào với nhà chú Sở đây?”

“Trên đời này người mất tích bặt vô âm tín còn ít sao? Đứa nhỏ này, con đúng là thần kinh! Lo chuyện bao đồng biết không! Lương thiện là chuyện tốt, nhưng chuyện con không nên lo con cũng không thể lo nhiều được!”

“… À.”

“Được rồi được rồi về đi, ta nghe sư phụ con nói trường cấp ba đã khai giảng rồi. Không cần lo lắng cho sư thúc con, vị kia đã lấy lại long cốt, thế nào cũng sẽ không để cho nó chịu thiệt đâu.”

“…Ồ.”

Tên Ngốc đáp lời, đi tới bên cạnh sư phụ cậu ta sờ sờ bộ lông mượt mà của con tiểu hồ ly trên vai sư phụ cậu ta, hài lòng rời đi.

Sau đó Vân Tung thở dài, bắt đầu sầu muộn với một phòng hồ ly gào khóc đòi ăn kia.

Thật không phải là ông ấy cứ nói mãi Yêu Nghiệt là vị này vị kia mà thật sự là… Ông ấy không thích nổi!

Nhìn một phòng hồ ly này đi, con nào không phải là do hắn hại ra chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.