Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1673: Là phân bón ruộng mà em nghĩ đó hả? (1)



Đậu Đậu cau mày, sắc mặt xoắn xuýt nhìn Hoa Hạo Vũ ngoan ngoãn rồi lại nhìn Mạch Lăng. Thật sự là khó mà liên hệ xử nam Hoa Hạo Vũ này với Hoa Hạo Vũ trước kia tặng đồ giả cho cô đó lại với nhau.

Cổ bà ra tay như vậy, cái tiếng xấu này cô gánh chắc rồi. Có điều cô cũng không phải là Thánh mẫu gì cả, cô chỉ cảm thấy, “Chỉ cần không hạ cổ cho em là được, Hoa Hạo Vũ thì... kệ anh ta đi, dù sao trước kia em nhìn anh ta cũng không vừa mắt.”

Mạch Lăng rất xoắn xuýt, nói thật, vừa rồi anh ta nhìn cái biểu tình của em gái ngốc nhà anh ta kia còn tưởng là cô đồng tình nữa. Mất nửa ngày, cô vẫn là Kim Đậu Đậu tam quan xiêu vẹo tiết tháo gặp quỷ đó.

“Nhưng…”

Đậu Đậu đột nhiên lên tiếng, Mạch Lăng rất căng thẳng, “Nhưng cái gì?”

“Nhưng thứ đồ chơi này giải thế nào? Cổ bà có cách giải chứ? Vì soán vị thì thôi đi, sau khi soán vị... em không muốn nhận một phần tình cảm do tình cổ tạo ra đâu.”

“Biết rồi biết rồi, cổ bà đã nói sau khi thành công, đút cho anh ta một bát nước từ phân bón ruộng thì bảo đảm anh ta sẽ nôn cổ trùng ra.”

Đậu Đậu, “... Phân bón ruộng?”

“Ừ!”

“... Là phân bón ruộng mà em nghĩ đó hả?”

Mạch Lăng gật đầu rất vô tội, “Ừ, chính là phân bón ruộng mà em nghĩ đó!”

Đậu Đậu lập tức không muốn nói chuyện, ha ha cười khan hai tiếng bày tỏ, “Anh đút!”

“Được, anh đút… Đùa cái gì thế? Anh đút?”

“Đương nhiên rồi, ai bảo anh chưa được em đồng ý đã đút cái thứ đồ chơi đó cho anh ta, nếu anh đã đút rồi, vậy cởi chuông phải tìm người buộc chuông thôi. Vất vả cho anh rồi anh trai, coi như anh cống hiến vì sự nghiệp đi.”

Mạch Lăng, “... Anh không! Anh không đấy!”

“Ha ha, anh giấu em đi đút đồ cho anh ta rồi bảo em đi đút phân bón ruộng à? Anh không thể để em làm người xấu hết như vậy chứ?”

“Nhưng anh làm tất cả những thứ này không phải đều là vì em à? Anh mặc kệ! Anh là vì tốt cho em!”

Đậu Đậu nhìn Mạch Lăng hết cách rồi bắt đầu chơi xấu, ha ha cười lạnh một tiếng, thuận tay cầm dao vạch cho Mạch Lăng một nhát, lưu loát sinh động, dùng bình lưu ly nhỏ hứng lấy máu của Mạch Lăng.

Đừng hiểu lầm, cô vẫn chưa mất trí đến nỗi muốn uống máu của anh ruột đâu.

Cô hứng những thứ này, chẳng qua là vì…

“Em lấy máu của anh làm gì?”

“Không làm gì cả, phòng bị trước thôi. Nếu anh đã không muốn đút phân bón ruộng cho anh ta, vậy thì em đút, dẫu sao anh cũng là vì tốt cho em.”

Mạch Lăng cảm thấy là lạ, nhưng anh ta vẫn không nghĩ ra lạ chỗ nào.

Ừ, nhất định là ảo giác của anh ta, nhất định là em gái ngốc của anh ta thông suốt hiểu sự khổ tâm của anh ta rồi.

Mạch Lăng bị ảo giác của mình làm cảm động lệ nóng rơi đầy, vừa định kéo tay Đậu Đậu cảm khái một chút, câu tiếp theo của Đậu Đậu đã trực tiếp đẩy anh ta vào trong địa ngục.

“Nếu anh làm tất cả đều là vì tốt cho em, vậy em cũng không thể không biết ơn báo đáp của anh được. Máu này, lát nữa em sẽ đưa cho cổ bà. Sau khi em soán vị không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần anh thích em sẽ thưởng cho anh, thế nào hả?”

Mạch Lăng suýt nữa nghẹn một ngụm máu ở cổ họng mà chết.

Anh ta biết ngay mà!

Anh ta biết ngay cái con ma vô lương tâm này không tốt bụng như vậy mà!

Nếu như cô thật sự cảm ơn anh ta, cũng sẽ không cắt đứt cánh tay anh ta lấy máu.

Nếu như cô thật sự muốn báo đáp anh ta thì sẽ nói không cần biết là người đẹp gì mà không phải là không cần biết nam nữ gì đó.

Á! Không phải chứ?

Không phải là như anh ta nghĩ chứ?

Anh ta cưỡng ép đút cổ trùng cho Hoa Hạo Vũ mà không đút phân bón ruộng, không phải là cô sẽ…

Mạch Lăng do dự nhìn về phía Hoa Hạo Vũ, nhưng Đậu Đậu lại khẽ mỉm cười, “Đang nhìn Tứ biểu ca à? Em cũng cảm thấy Tứ biểu ca không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.