“Có ký ức cũng không được! Ngươi nhìn thấy tên quỷ ngốc trọc đầu vừa qua đây chưa? Tên đó là anh ta, trước kia muốn sống muốn chết yêu một cô gái, cô ấy tên là gì nhỉ? Đúng rồi! A Lương! Hình như là một người bán đèn lồng bình thường.”
Giọng Yêu Nghiệt không chút gợn sóng, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó còn có thể có gì chứ? Anh ấy thành ma liền quên mất, cho dù Ma quân ân điển cho nhớ lại cũng không còn tình cảm nữa. Có điều vì trách nhiệm, anh ấy nhận A Lương làm thiếp. Rồi sau đó, cũng không có sau đó nữa.”
Đậu Đậu nói tới đây thở dài, “Đáng thương cho một cô gái tốt như A Lương...”
Mặt Yêu Nghiệt ảm đạm, sau đó, thật sự không có sau đó nữa…
Câu chuyện này làm cho Đậu Đậu luôn cảm thấy Mạch Lăng là một tên đàn ông xấu xa, nhưng từ đầu chí cuối cô chưa từng liên tưởng đến mình, từ đầu chí cuối đều không biết tiểu thư nhà giàu không có trái tim đó, chính là cô...
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, cuối cùng đã tới ngày Ma quân đón Đậu Đậu vào cung.
Từ sáng sớm trưởng lão thánh nữ đã mang đồ cưới mới đến. Bích Diểu ở trong ống tay áo của cô đã sớm mặc một bộ váy cưới y hệt như thế. Vị tôn thần cùng chung mối thù với cô cũng đã sớm bày thất tinh chu hồn trận và dặn trước những việc cấm kỵ cho cô.
Mọi việc đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, quy trình đại hôn cô đã sớm biết, chỉ chờ lúc Ma quân mở tiệc mời quần thần bên ngoài, cô lén đi xác nhận thân phận của Hoa Tú Chiêu Nhiên là được.
Nhưng mà Đậu Đậu đang tính toán, các ma trong Ma cung cũng đều có tâm tư riêng của mình.
Ví dụ như Thục phi, ví dụ như Hiền phi.
Dự định của Thục phi mọi người đều đã sớm biết, cô ta muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, diệt trừ đồng thời cả Đậu Đậu và Hoa Tú Chiêu Nhiên, vậy thì thời cơ động thủ tốt nhất chính là lúc Ma quân mở tiệc mời quần thần. Đến lúc đó chỉ cần cô ta nghĩ cách khiến Mạch Phi và Hoa Tú Chiêu Nhiên ở cạnh nhau, thêm hai viên thuốc nhỏ là không lo Ma quân không nổi giận.
Nghĩ thử xem, con trai ông ta yêu thương nhất và ma nữ ông ta muốn lấy nhất ngủ với nhau, loại hiệu quả này, ầm ĩ bình thường tuyệt đối không thể nào so sánh được. Tốt nhất còn phải khiến cho quần thần tới chúc mừng đều biết, như vậy thì Ma quân nhất định phải tỏ rõ thái độ xử lý một người.
Cho dù là xử lí ai thì cô ta cũng vui vẻ.
Đương nhiên, nếu như Ma quân có thể xử lí cả hai người, vậy thì không thể tốt hơn được.
Thục phi tính toán rất tốt, lén lút bố trí tâm phúc đi tìm thuốc sắp xếp nhân thủ.
Bên chỗ Hiền phi cũng không nhàn rỗi, kể từ lúc biết Thục phi muốn mượn một đứa phế vật Nhiễu Lan Đằng hai lá hãm hại con trai của bà ta, bà ta càng nhìn Thục phi càng không vừa mắt. Không phải nói con trai bà ta khắc con trai của ả sao?
Được! Vậy bà ta sẽ xác thực luôn cái tội danh này!
Bà ta muốn xem xem, Ma quân liệu có bởi vì một một đứa con trai phế vật mà trách tội con trai bà ta không?
Hiền phi vừa mới có cái suy nghĩ này đã bị Hoa Tú Chiêu Nhiên ấn xuống, “Mẫu phi, người đừng kích động như vậy. Nếu người đã nói con trai của Thục phi chỉ là một kẻ phế vật, vậy người nhắm vào nó làm gì chứ?”
Hoa Tú Chiêu Nhiên rất giống Hoa Tú Khu. Có điều so với Hoa Tú Khu, hắn ít tàn ác hơn rất nhiều, nhưng lại dửng dưng và xuất trần nhiều hơn.
Đương nhiên cái dửng dưng không phải là dửng dưng thật, ngược lại, hắn giống y như Hoa Tú Khu, cũng là một người tính toán quyền lực.