Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1717: Anh lợi hại.. (1)



“Chuyện này anh có thể giúp không?”

Cô không biết thế nào, nhưng trong thoáng chốc chỉ cảm thấy chuyện này không tránh khỏi liên quan đến Tôn thần trước mặt.

Còn không tránh khỏi liên quan chỗ nào, tạm thời cô chưa nghĩ ra.

Yêu Nghiệt không trách cô không nghĩ ra, bởi vì cô quên rồi.

Sở dĩ cô đồng ý cái yêu cầu này của cổ bà là do ỷ vào có hắn.

Nhưng quên hắn mà vẫn có thể nhìn phía hắn nhờ hắn giúp đỡ như vậy, có phải hắn cũng có thể vui vẻ yên tâm một chút rồi không? “Có thể không?”

Đậu Đậu hỏi như vậy, Yêu Nghiệt khẽ gật đầu, tiện tay rút một miếng ngọc ra, nói, “Ngươi đeo cái này vào đến Thập Phương Quỷ Vực tìm Quỷ vương Vạn Tu Viễn, gã sẽ dẫn ngươi đi nói rõ ràng với Diêm vương.”

“Vâng.”

Cổ bà vui vẻ nhận lấy miếng ngọc, sau đó ý thức được mấu chốt của vấn đề, “Thập Phương Quỷ Vực ở đâu ạ?”

“...

Nơi giao giới của Ma Quỷ gần Ma tộc nhất.”

“Đa tạ Đế Tôn.”

Cổ bà nói xong cầm miếng ngọc chuẩn bị đi, nhưng Đậu Đậu lại gọi bà ta lại, “Đợi đã.”

“Chủ tử, người còn có chuyện gì à?”

“Ngươi để trùng xanh có thể ăn Nhiễu Lan Đằng lại đi.”

Theo lý mà nói, Đậu Đậu không nên giữ lại loại trùng này, bởi vì cô đã là Ma quân rồi, cô không cần loại trùng này đi tấn công bất kỳ ma nào nữa, bởi vì trong thiên hạ đều là đất của vua, trong bốn biển đều là thần tử của vua.

Nhưng đáy lòng cô có một giọng nói nói với cô, cô phải giữ lại loại cổ trùng này, không phải là dùng cho người khác, mà là dùng cho mình...

Dùng cho mình? Đậu Đậu ý thức được mình vừa suy nghĩ gì cái, hít một hơi lạnh, khẽ ho khan hai tiếng, “Khụ, cái đó, không… không cần nữa.

Coi như ta chưa…”

“Cầm đến cho ta.”

Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng ngắt lời Đậu Đậu, hắn khẽ giơ tay ra.

Hắn không ngờ trước kia cô lại có cái suy nghĩ này, cũng đúng, cô vì hắn mà cũng không phải lần đầu tiên nhượng bộ.

Trước kia lúc ở Nhân giới, thậm chí cô từng nghĩ cứ để cho cổ trùng gặm sạch Nhiễu Lan Đằng chín lá như vậy cũng tốt.

Cô trước giờ đều rất thương hắn.

Lòng bàn tay hắn chợt lạnh, một quả cầu nhỏ màu bạc rơi vào trong tay Yêu Nghiệt, hắn mở nắp ra nhìn một cái, chắc chắn cổ trùng chính là trùng xanh lớn có thể ăn Nhiễu Lan Đằng, vẻ mặt dửng dưng cất vào trong tay áo.

“Trùng này nuôi như thế nào?”

“Trùng này chỉ cần uống hạt sương trên Nhiễu Lan Đằng là được rồi, trước khi chưa ăn Nhiễu Lan Đằng, sức ăn của nó rất nhỏ.”

Cổ bà đau lòng nhìn tâm huyết cả đời của mình rơi vào trong tay Yêu Nghiệt, khẽ nghiến răng, nói cáo từ.

Thôi đi, cho bọn họ thì cho bọn họ, chỉ cần giữ nguyên phần trí nhớ nuôi cổ chế cổ này, không lo không nuôi ra được cổ trùng mới.

Vì vậy, cổ bà cứ an ủi mình như thế, xong chuyện liền đi tìm Vạn Tu Viễn.

Bà ta đi không bao lâu, Đậu Đậu bừng tỉnh phản ứng lại, “Không thể để cho bà ta nhớ cách chế loại trùng xanh lớn này được đúng không? Bà ta nhận em làm chủ còn bị em kiềm chế, nhưng nếu không nhận chủ, sau này há chẳng phải Ma tộc sẽ…”

“Không sao, em chỉ đồng ý để cho bà ta vào lại luân hồi nhưng không đồng ý để cho bà ta làm người.

Đồng ý giữ nguyên ký ức của bà ta nhưng không nói là giữ nguyên một đời hay là hai đời.”

“Hả? Có ý gì?”

“Ý ở mặt chữ.”

Yêu Nghiệt quay đầu nhìn cô, khóe môi nhuộm ý cười như hoa đào, “Anh bảo bà ta đi tìm Vạn Tu Viễn, chính là muốn để cho Vạn Tu Viễn đưa bà ta vào giới côn trùng.

Không phải là bà ta thích chế cổ sao? Vậy thì để cho bà ta làm cổ là được rồi.

Sau mười đời mới làm người.”

Đậu Đậu hoàn toàn đực mặt cộng thêm trừng mắt ngẩn ra, giơ ngón tay chỉ Yêu Nghiệt “anh”

rất lâu mới phun ra ba chữ: “Anh lợi hại...”

Cô cảm thấy giữ lại trí nhớ cho cổ bà sớm muộn gì cũng gieo họa, ai ngờ Tôn thần này lại gian xảo quỷ quyệt như vậy! Nếu như cổ bà biết chân tướng, chậc chậc, chậc chậc chậc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.