Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1730: Hắn cảm thấy hắn là người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này (2)



Khụ khụ, Yêu Nghiệt cũng là do không biết Xích Viêm nghĩ như thế nào, nếu không nhất định sẽ giảng cho ông ta một bài về sinh học cấp ba.

Không nói Cơ Nhược Tuyết chỉ là bà tổ của hắn, cho dù Cơ Nhược Tuyết là bà nội ruột của hắn, loại bỏ tình huống trao đổi gen hắn cũng chỉ là di truyền nhiễm sắc thể Y của ông tổ hắn truyền xuống thôi.

Cho nên, đừng nói yêu quái không tin khoa học, hắn khoa học đến nỗi không thể khoa học hơn được nữa biết chưa? Đương nhiên, các loại phía trên đều là dưới tình huống hắn biết, tình huống bây giờ là, hắn không biết.

Cho nên đối với lời của lão già điên, hắn nghi ngờ dè dặt, vì vậy lựa chọn cách giải quyết đầu xuôi đuôi lọt nhất, đó chính là ôm Đậu Đậu ra, xắn gấu quần cô lên để lộ ra một cái mắt cá chân nhỏ, bảo lão già điên làm cho Nhiễu Lan Đằng kết ra tình quả ngay tại chỗ.

Lão già điên đã bắt đầu hoảng, nhưng ông ta đã nói ra khỏi miệng, giờ chữa lại, chung quy vẫn có chút khó khăn.

Ví dụ như ông ta nói, “Đã có một quả rồi, tại sao còn phải sinh ra một quả nữa?”

Kết quả Yêu Nghiệt nói, “Dù sao tiền bối cũng một lòng tìm chết, giữ lại một thân thần lực cũng vô dụng thôi.”

Ví dụ như ông ta nói, “Ngươi không tín nhiệm ta?”

Kết quả Yêu Nghiệt nói, “Đúng, tôi không tín nhiệm ông.”

Vì vậy lão già điên chỉ có thể á khẩu không nói được gì, nhìn chằm chằm tình quả trong tay hồi lâu, than thở, “Được rồi.”

Sau đó ông ta tiến lên một bước, cắn đứt ngón tay ấn lên trên mắt cá chân Đậu Đậu, chỉ một lát sau, Nhiễu Lan Đằng đã mọc ra một cái chạc cây từ trên chân Đậu Đậu, nhanh chóng nở hoa, kết ra một quả đỏ chót.

Yêu Nghiệt nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra hái xuống, lão già điên mất đi cơ hội thay xà đổi cột, thở dài, chỉ có thể từ bỏ.

Yêu Nghiệt lay Đậu Đậu tỉnh lại, Đậu Đậu mở mắt ra ngơ ngẩn nhìn Yêu Nghiệt.

Còn chưa kịp suy nghĩ tư vị như cách mấy đời thì trước mắt đã xuất hiện một quả đỏ rực thơm nức mũi.

“Đây là?”

“Ngoan, ăn nó đi, lát nữa anh sẽ giải thích với em.”

“Ờ.”

Đậu Đậu không nghi ngờ hắn, nhận lấy trái cây cắn một miếng, lại một miếng, lại một miếng nữa, ăn sạch nó.

Sau đó cái loại cảm giác dường như đã cách mấy đời kia không cánh mà bay, lại nhìn những ký ức trở lại trong đầu kia, cô cũng không còn giống như là người qua đường nhìn xem câu chuyện người khác nữa.

“Vợ ơi.”

“Dạ?”

“Em yêu anh không?”

“Đương nhiên.”

Yêu Nghiệt mừng rỡ, nhưng Đậu Đậu lại có chút khó hiểu, cao hứng như thế làm gì? Mặc dù cô thành ma quên đi hắn một lần, nhưng chuyện cô chỉ thích hắn này chẳng lẽ hắn không biết à? Hay là chuyện trước kia cô quên hắn đã khiến hắn sốc nặng quá? Nếu không với tính cách cao ngạo lạnh lùng đó của hắn cũng không đến nỗi cười thành như vậy… Yêu Nghiệt, “...”

Bỏ đi, hắn vẫn không nên so đo với cô thì hơn, nể tình cô nhớ ra rồi, nể tình cô vẫn có thể tiếp tục thích hắn, hắn sẽ đại nhân đại lượng không so đo với cô! Cho nên, tiếp theo… “Lần này hai người tin rồi chứ? Có thể đưa ta và Hoa Tú vào lại luân hồi chưa?”

Yêu Nghiệt đồng ý, “Có thể có thể.”

Nhưng Đậu Đậu lại không hiểu nhìn hắn, “Lúc em ngất đi, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“… Nói ra thì rất dài, sau này anh sẽ kể lại cho em nghe.

Bây giờ em đứng xa một chút, nhìn là được rồi.”

“Ồ.”

Đậu Đậu ngoan ngoãn đồng ý, nghĩ đến trước đó hai người thế mà lại bái đường thành thân còn làm mấy chuyện không thể miêu tả, quay đầu mới vừa bước sang bên cạnh hai bước liền không nhịn được, quay trở lại hôn lên má hắn một cái, “Tân hôn vui vẻ.”

Tai Yêu Nghiệt đỏ lên, khẽ gật đầu, “Ừ.”

Hắn cảm thấy hắn là người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.