Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1731: Cô phải ra ngoài đi tuần trăng mật rồi! (1)



“Này này này, có thể ra tay rồi chứ?”

Lão già điên giơ tay huơ huơ trước mặt Yêu Nghiệt, bỗng Yêu Nghiệt cảm thấy mùi trong tay áo ông ta có chút quen thuộc kỳ lạ.

Sau đó suy nghĩ, lão già điên mới làm cho Nhiễu Lan Đằng trên chân vợ hắn nảy ra tình quả, nhiễm mùi trên cơ thể vợ hắn cũng là bình thường.

Vì vậy hắn rút đao Cửu Tu ra, “Tiền bối, thất lễ.”

“Không sao, đợi ta dẫn sinh hồn của Hoa Tú ra.”

Nói xong ông ta đi đến hồ nước thánh cầm lấy một cái rễ cây, dùng sức dẫn hốc thời gian và một cô gái duyên dáng yêu kiều ra, thản nhiên bày ra biểu tình tự nguyện chết đi.

Yêu Nghiệt xách đao Cửu Tu, hạ tay xuống, chỉ trong chớp mắt, thượng cổ Thần long tồn tại mấy vạn năm đã kết thúc sinh mạng.

Ông ta ngã nhào vào trong hồ thánh nữ, hiện ra nguyên hình Thần long màu đỏ thẫm, chỉ một lát sau đã tan biến ở trong hồ.

Thượng cổ thần tộc quy tiên sẽ không lưu lại thân xác.

Năm đó lúc Hoa Tú chết, ông ta ôm thân xác bà ấy khóc bên cửu trùng thiên đủ bảy ngày, nhưng vẫn trơ mắt nhìn bà ấy tan thành mây khói, đến một sợi tóc cũng không giữ lại được.

Cho nên ông ta chết rồi, thân xác ông ta cũng hóa thành tro bụi bay đi, nhưng không ngờ là lại tan biến nhanh như thế.

Tóm lại lão già điên ngã xuống, hóa thành một cô hồn dắt tay cô gái duyên dáng yêu kiều bên cạnh, giơ tay lấy đi hốc thời gian rỗng, nói với Yêu Nghiệt, “Đa tạ.”

Yêu Nghiệt thản nhiên nhận lời cảm ơn, sau đó thu hồn phách của bọn họ vào trong tay áo, quay đầu dắt tay Đậu Đậu, “Vợ, có thời gian đến Thập Phương Quỷ Vực với anh không?”

Đậu Đậu gật đầu như gà mổ thóc, “Có thời gian, đương nhiên có thời gian rồi!”

Không ngờ cô đã thành ma mà vẫn có thể gả cho nam thần, cô có thời gian đến nỗi không thể có thời gian hơn được nữa.

“Đến Thập Phương Quỷ Vực làm gì? Hai đứa bé vẫn đang ở Ma cung mà.”

“Đi tiễn hai vị tiền bối vào luân hồi, còn bọn nhỏ… đưa đi cùng là được.”

Vậy là nửa đêm, Đậu Đậu được như ý nguyện tắm hồ nước thánh cũng nhớ ra người cha cặn bã của con cô, tất tả kéo cha cặn bã của bọn nhỏ trở về.

Bích Diểu nhìn toàn bộ quá trình đần mặt ra.

Chân tướng quá lớn mạnh, một quần chúng hóng chuyện như cô ta biểu thị căn bản không thể tiếp nhận được.

Ma quân trước trước nữa còn có cha? Ông ta không phải là nứt từ đá ra! Cha ông ta còn là Thần long, thế giới này thật là huyền ảo! Huyền ảo nhất nhất là Nhiễu Lan Đằng chính là do cha của Ma quân trước trước nữa tự tay tạo ra! Tạo ra! Nghe rõ ràng là tạo ra nha! Chỉ có thượng cổ Thần tộc, mới có năng lực tạo vật...

Được, vậy thì vấn đề lại tới nữa, là con cháu của cây cỏ thành tinh, cô ta cảm thấy cô ta cần phải suy nghĩ về ma sinh một chút! Vì vậy Bích Diểu đứng tại chỗ suy nghĩ về ma sinh, hoàn hồn lại hô lên “Này! Mạch Phi!”

Đậu Đậu “...

Sao thế?”

“Ông ông ông… ông lão vừa rồi, làm thế nào khiến cho Nhiễu Lan Đằng mọc ra quả thế? Ta cũng muốn ăn!”

Đậu Đậu, “...

Cái gì mà ông lão, quả Nhiễu Lan Đằng? Cô đang nói cái gì thế?”

Bích Diểu, “...

Đế Tôn người xem…”

Đế Tôn không hề muốn xem, vì vậy giơ tay lên, vì bớt phiền mà khiến cho Bích Diểu quên mất.

Hắn cũng đã từng lăn lộn ở hiện đại, hắn biết, tồn tại nghĩa là sẽ có lý luận.

Nếu như từ hôm nay người trong Ma tộc đều chạy đi bảo Nhiễu Lan Đằng sinh ra quả để ăn, vậy Ma tộc cũng sẽ dần dần lột xác thành thần, Ma tộc có tồn tại hay không liền trở thành một câu đố.

Nếu như Ma tộc lột xác thành thần, vậy Ma tộc không còn tồn tại nữa, thế vợ hắn làm Ma quân không khỏi quá uất ức à? Nếu như không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.