Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1739: Giết đi là được (1)



Sau đó trước khi Yêu Nghiệt thật sự nổi điên, ông ta vội vàng hắng giọng nói, “Ngươi không nhìn thấy hồn ở cạnh nó giống Mạch Phi à?”

Đương nhiên là Yêu Nghiệt nhìn thấy, cũng bởi vì nhìn thấy rồi nên hắn mới tức giận như vậy! Vợ hắn, thường ngày hắn không nỡ quát lớn một câu, lão già chết tiệt này lại hay rồi, dám tạo ra hồn phách gần như giống hệt vợ hắn để hồn phách kia cùng vào lại luân hồi với Hoa Tú Khu? Dựa vào cái gì? “Ôi chao, cũng không phải giống hoàn toàn mà, không phải giữa mi tâm vợ ngươi còn có một đóa hoa lan máu sao?”

Lão già điên ngụy biện như vậy, thấy Yêu Nghiệt cau mày quan sát cái trán chưa hết sẹo của Đậu Đậu, ông ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kiếm lý do.

“Đứa cháu trai kia của ta nói thế nào cũng là Nhiễu Lan Đằng chín lá, tuy nó hồn phi phách tán, nhưng trải qua nghìn năm, vạn năm, cuối cùng vẫn sẽ khâu vá lại.

Đến lúc đó nó nhớ tới Mạch Phi, nhất định vẫn không từ bỏ ý định muốn tranh cướp với ngươi.”

Yêu Nghiệt cau mày cười lạnh, “Đến lúc đó, ta sẽ bày ra thất tinh tru hồn trận giết gã một lần nữa thì có sao đâu.”

Một câu phản lại, trực tiếp làm cho lão già điên nghẹn muốn chết.

Sao có thể không ra bài theo lẽ thường thế hả? “Loại chuyện này, cho dù ngươi có nắm chắc thì sao, cảm giác bị người ta ngấp nghé vợ cũng không tốt đúng không? Không bằng để cho nó luân hồi mấy đời đều dây dưa với người thay thế kia, đến lúc đó bản thân nó cũng sẽ không phân rõ được rốt cuộc là nó yêu ai.”

Lão già điên không hổ là thượng cổ Thần long, mặc dù bị nghẹn, nhưng vẫn rất nhanh nói ra trọng điểm.

Yêu Nghiệt cau mày suy nghĩ một lúc lâu, hỏi, “Cái người thay thế đó tạo ra thế nào?”

“Chuyện này...”

“Ta hỏi ngươi tạo ra thế nào?”

“...

Lấy một chút xíu hơi thở trên người Mạch Phi.”

Ngón tay Yêu Nghiệt rắc rắc kêu lên hai tiếng, rất nhanh đã có đối sách trong lòng.

Đậu Đậu đần mặt ra rất lâu, hỏi, “Cái lão già điên này! Ông lấy hơi thở trên người ta từ lúc nào hả? Ông không biết rằng không hỏi mà tự lấy chính là trộm à?”

“Cho nên ngươi cũng trộm Vương vị của tộc Hoa Tú?”

Đậu Đậu, “...”

Sau đó cô khẽ nghiến răng nhìn Yêu Nghiệt buột miệng nói ra, “Không bằng em trở về gọi bảy vị ma tinh kia, trực tiếp giết chết hai người bọn họ là xong!”

Thượng cổ Thần long cái quỷ gì, lưu manh vô lại! Không được, lát nữa đợi bọn họ đầu thai rồi cô phải đi tìm Tư mệnh ngay, nhất định phải viết đường tình lận đận một chút! Còn phải đi tìm Nguyệt Lão, bảo Nguyệt Lão nối năm sáu bảy tám sợi tơ hồng cho vợ ông ta! Yêu Nghiệt vui vẻ gật đầu nói được, lui ra một bước, làm một động tác tay mời.

Cuối cùng lão già điên cũng phát giác ra không đúng, ông ta dẫn vợ ông ấy đi đầu thai, sau đó xích mích bất hòa thế nào đều nằm ở trong tay người ta.

Cho nên rốt cuộc là ông ta bị động kinh cái gì mà lại bảo Ly Cửu Ca đưa bọn họ tới đầu thai chứ? Ông ấy quên mất, bà tổ của Ly Cửu Ca là Cơ Nhược Tuyết! Có lẽ là biểu tình của lão già điên quá rõ ràng, đến nỗi Yêu Nghiệt nhìn một cái là hiểu ngay.

Sau khi nhìn thấu hắn liền cười, “Nghiêm khắc mà nói, tôi không hề di truyền gen của Cơ Nhược Tuyết, cho nên dù tôi giống ai thì cũng là giống người nhất.”

Nói xong còn thâm ý nhìn Hoa Tú một cái, gọi, “Chào bà tổ, tôi là Ly Cửu Ca con cháu đời thứ mười của Ly Sầu, con trai của Xích Viêm và Cơ Nhược Tuyết, chào bà tổ.”

Hoa Tú ngẩn ra, còn chưa nói gì thì Xích Viêm đã phát điên trước, “Im miệng! Ta nói cho ngươi biết làm sao để thu hồi hơi thở kia là được chứ gì? Có điều nếu như rút hơi thở về, người thay thế kia sẽ biến thành ngu si không khác gì bù nhìn, căn bản không thể làm cháu trai ta thích.”

“Chuyện này bản tôn tự có cách, không cần tiền bối hao tâm tổn trí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.